Trả lại cho em tình duyên đã có (Lê Hứa Huyền Trân - Bình Định)

Gửi đến Anh, những yêu thương bạt gió!
Gửi đến Anh khóe mi đọng nước của Em!
Tình yêu chúng ta đến như những vẫn thơ và cơn mưa rào thấm đượm, và ở nơi đây,
Em gửi cho Anh một mùa mưa trở lại đúng ngày Anh ra đi...

     Đã 4 năm rồi...
     Gửi Anh, người tình 4 năm đượm nắng gió miền Trung những lời yêu thương còn đọng lại...

    Cũng đã rât lâu rồi em mới vững tâm cầm bút viết lại, đâu đó vang lên một tiếng  đàn làm em se thắt. Ơ hay, lại viết lúc đêm khuya, phải rất lâu rồi em mới có lại thói quen đó, bởi suốt 2 năm em chưa bao giờ chợp mắt được, suốt 2 năm trời mỗi lần đi ngang qua nơi chốn ấy em lại gục mặt lên phím đàn mà nức nở... Những con người ngày xưa biết anh tồn tại cũng đã lưu lạc nơi tứ xứ, thỉnh thoảng quay về thấy em rong chơi với những mỗi tình mà em chẳng buồn nhắc đến tên chỉ còn biết hỏi "vẫn chưa quên?"... Vâng, chẳng phải vẫn chưa quên mà là rất muốn quên, thế nhưng rất muốn quên nghĩa là em còn nhớ... còn nhớ nghĩa là em vẫn đau.... em đã từng chơi vơi, đã từng buông lơi để nước mắt rơi mãi hoài trên gối, dường như dù cứ luôn nhìn đời bằng con mắt chẳng thể nào bi lụy, trách vội những đứa bạn yêu đương cho thắm thiết chia ly lại đớn đau là những kẻ ngốc thì em cũng không tránh khỏi vết xe đổi đã dẫm lên bằng đôi chân của chính mình. Khóc! Rất nhiều và oán trách anh liệu có thấu được bao nhiêu... Nhưng để được gì? Nhưng chẳng được gì! 
      Đứa bạn ngày ấy vô tình dắt em quay lại nơi chốn xưa kia anh biệt ly tạ từ ko lời giải thích. Bàn tay em buông nhẹ trên phím đàn mà ngày xưa anh đánh thật du dương, thế nhưng sao em đánh chằng thành giai điệu, dường như 4 năm rồi em vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cái bóng hình của kẻ mù âm nhạc, mà chỉ biết nghe anh đánh rồi vỗ tay tán thưởng.. Và dường như 4 năm rồi, cái tình yêu của em vẫn còn đọng lại, mà những mối tình sau, ai cũng biết đến sự tồn tại của anh, muốn làm em quên mà chẳng thể... Có còn lại được gì trong những cơn mưa? 
      "Anh sẽ không bao giờ xa em đâu, mỗi ngày anh yêu em và nhiều hơn thế nữa";"Thật không đó, con trai lúc nào cũng dùng những lời mật ngọt hết đó nhé"; "Nhưng anh thì không, anh cục mịch lắm và chẳng biết gì ngoài yêu em cả, thế em có chấp nhận chàng trai chảng bao giờ nghĩ ra nổi một câu nói ngọt ngào nào mà chỉ có thể yêu em tha thiết?";"Đồ ngốc, em yêu anh"
      Em viết thơ, anh ngân nga thành điệu nhạc...Từ một cô bé hãy còn mới chập chững biết đến những dư vị tình yêu, anh,chàng trai lớn hơn 2 tuổi đã mang đến cho em hạnh phúc thiên đường, Em ko thể lí giải được tại sao, cũng chảng biết từ lúc nào ái tình kia mang lại...một tình yêu lớn hơn cả sự ám ảnh...em vốn là cô bé chẳng biết đến nỗi những vòng ôm, chảng biết đến thế nào là nụ hôn đầu vụng trộm, chẳng biết sẽ có ngày minh ngượng chín mặt giới thiệu với bạn bè 2 tiếng "người yêu", ấy thế mà....
      Anh mang đến cho em những đêm hoài thức vội giật mình nghe tiếng tin nhắn chỉ để nói "anh yêu em", Anh bắt em phải chờ đợi những cơn mưa để xa xa từ từ bóng hình anh mang đến cho em những chiếc ô khiến em bé nhỏ lại. Anh làm em rơi lệ khi chỉ cần thoáng qua cái ý nghĩ mất anh là em đã ko chịu đựng được, để nhìu đêm tự nhiên đang ngồi học mà bật khóc ngon lành khiến cô và bạn bè lắng lo em bị ồm. Anh làm nước mắt em đổ rơi một cách dữ dội mỗi lần tiễn anh ra sân ga và anh ôm chặt...
      Trả lại cho em! Hãy trả lại cho em bản tình ca du dương trên những phím đàn và bản "my love" bất hủ anh vẫn thường hay đánh và ngượng ngùng cúi gàm măt nói rằng "anh...nhớ...em". Hãy trả lai cho em cái nắm tay đi trên những bờ cát nghe sóng xô để rồi thấy một cặp tình nhân đang hôn nhau, anh ngượng ngùng nhưng rồi lại xiết tay em thật chặt... Hãy trả lại cho em lúc anh nhìn thật sâu vào trong mắt em, bảo "muốn hôn em" nhưng chỉ dám hôn lên má rồi vội vàng quay đi sợ em trêu ghẹo...và hãy trả lại cho em những lúc chúng ta cùng những người bạn cua em chơi trò đuổi bắt trong công viên rồi anh ôm em thật chặt khiến bạn bè em hét to lên "ấy ấy anh lợi dụng nhé"...
     Trả lại cho em hết đi thì em sẽ trả lại cho anh... Những đêm thâu mắt em nhòe ngấn lệ bời yêu thương quá nhiều khiến em muốn chạy đến bên anh ôm anh thật chặt. Những tin nhắn mỗi ngày lên đến hàng trăm chưa bao giờ xóa nổi những nhớ nhung, những lần em đưa tay ra cho anh nắm lấy để rồi anh cũng chẳng thể nói nổi một tiếng yêu thương vì anh nhút nhát...
      Em thật chẳng lí giải được, sao chúng ta dường như đã ko thể sống thiếu nhau như thế trong suốt 2 năm, em chưa bao giờ ngừng yêu anh như lời em đã hứa ,chưa bao giờ phản bội, cũng chưa bao giờ yêu thêm thử một ai dẫu thời gian chia ly nhiều gấp vạn lần những lần chúng ta hội ngộ và những giọt lệ nhìu gấp ngàn lần những nụ cười lúc ta gặp nhau...mà lại có thể chia tay cho được....Đến bây giờ bạn em hãy những người đến sau vẫn nhắc về anh và thấy em đượm buồn rồi bất khóc, lại 2 năm nữa trôi qua rồi, anh đủ yên vui với cuộc sống mới và sự lựa chọn của mình, cớ sao em vẫn chưa quên và vẫn còn gục ngã....? Anh à, hãy trả lại cho em tất cả, những yêu thương đã có để em bước tiếp cuộc đời mình, có được không? Em muốn quên anh!


Lê Hứa Huyền Trân


Phamngochien.com - 04:44 - 27/12/2015 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận