Tình đơn phương (thơ - văn xuôi của Phạm Ngọc Hiền)

Nhân dịp ngày phụ nữ Việt Nam 20 / 10 / 2012, tôi xin giới thiệu cùng bạn đọc một bài thơ văn xuôi do tôi sáng tác lúc là sinh viên năm thứ nhất. Bài này viết về một kỷ niệm của một chàng trai khi còn học lớp 12. Bài thơ có đăng trong tập Nhớ mùa thu đã xa - NXB Văn hóa thông tin, 2003. Xin nói trước, nếu có chỗ nào ngộ nghĩnh thì xin các bạn đừng có cười nhé !

 

Thơ văn xuôi

TÌNH ĐƠN PHƯƠNG

 

Em yêu ơi! Sao mỗi lần tan trường về em không nhìn lại đằng sau. Vì nơi đó có một người lặng lẽ, dõi nhìn em say đắm lúc tan trường, ôm trong lòng nỗi thầm nhớ trộm thương. Sao em không nhìn chàng trai đó, dù chỉ một lần là muôn vàn hạnh phúc của anh ta.

Nắng trải nhẹ trên con đường thẳng tắp, những hàng dương vi vút nhạc cuộc đời. Sao một người cứ mãi mãi chơi vơi, trên con đường ấy tháng ngày trôi vô tận. Nỗi buồn nhớ cứ mỗi ngày mỗi ít, thời gian dài chất chứa biết bao nhiêu! Em có biết không, trong những lúc em đang hồn nhiên ấy, có một người đang dằn dặt nhớ nhung. Cả ngày đêm trong bữa ăn, giấc ngủ... bóng hình em cứ ám ảnh một người. Và bao nhiêu câu hỏi trong suy tưởng: biết làm sao đến được với em đây?

Mỗi sớm đến trường bầu trời xanh trong vắt, mây trắng bồng bềnh lơ lửng giữa bao la, rộn rã tiếng người và cả tiếng chim ca. Có một người bồn chồn vội vã, nhìn trước nhìn sau như đang đợi một người. Nếu có một ngày không thấy em đến lớp thì chàng ta buồn bã biết bao nhiêu! Những giờ ra chơi em có thấy: Có một người bên này thường nhìn sang bên ấy (nhìn thoáng qua không dám nhìn nhiều). Rồi trống tan trường vô cùng hồi hộp, chỉ mong sao cả hai lớp cùng về. Mắt dõi tìm ai mà chân bước vẩn vơ (bạn bè chọc là anh chàng vơ vẩn). Ngày chủ nhật là ngày buồn nhất, vì có ai đâu ngày đó lại đến trường. Chỉ có một người thầm nhớ trộm thương, đến phòng học cô nàng để mơ để mộng, tới chỗ nàng ngồi và cho đó là một cách đề "gần nhau".

Em vô tư tâm hồn em trong sáng, mái tóc em dài bay trong nắng vàng tươi. Đôi môi em sao cứ mãi tươi cười, đôi mắt biếc long lanh như ngọc bích, chẳng bao giờ gợn chút trầm tư. Đôi má em hồng với tuổi xuân mười bảy, em là tất cả những gì chàng quý chàng yêu. Chàng muốn yêu em bằng tình yêu chân chính, một mối tình chân thành, bình dị nhưng thiết tha. Tất cả một thời, một đời chàng ao ước, nên những vần thơ chỉ biết viết về em.

Rồi tháng ngày trôi không lẽ cứ lặng im, chàng trai nọ bèn nghĩ đường tiếp cận. Chàng viết bức tình thư giấu kín, gửi cho nàng rồi hồi hộp chờ mong. Người mình yêu thiết tha mà hay chăng người đó có yêu mình? Nàng không muốn hay là nàng không dám, để nỗi lặng im biền biệt đến bao giờ. Chàng trai vừa buồn vì tình không đáp, lại lo bạn bè biết được chúng cười cho. Ngày tháng cứ trôi qua và lòng chàng trai sầu héo mỏi mòn.

Hoa phượng đỏ lung linh trên trời biếc, tiếng ve ngân tha thiết gọi sang hè. Chàng trai gục đầu bên gốc phượng lắng nghe, hồn thổn thức nghĩ ngày mai xa cách. Hoa phượng yêu ơi bây giờ có biết: Trong im lặng có hai niềm ly biệt, một mái trường và một người thương. Chàng sẽ ra đi, thôi là hết những niềm tin le lói tâm hồn, nàng ở lại học một năm cuối nữa, rồi cũng ra đi biền biệt một phương trời. Phút cuối cùng tất cả hóa chơi vơi, chàng vẫn đứng một mình trông đợi, những tâm tư không thể nói nên lời.

Em yêu ơi, nếu có một lần yêu ai như thế, chắc là em sẽ thấu hiểu lòng ai. Qua bao năm trời một giấc mộng mong manh, từng giờ phút mỏi mòn chờ gặp mặt. Chàng không trách, bởi vì em trong trắng nhưng chỉ buồn vì mình quá ngây thơ. Chàng coi đó đóa tình đầu đẹp nhất, dẫu vầng trăng kia chỉ nửa mảnh yêu thương. Nhưng em ơi, cả đời chàng làm sao quên được: bóng hình em mỗi sớm đến trường.

1990

Phạm Ngọc Hiền

song hạ - (vào lúc: 03:11 - 11-01-2012)
cho đi không có nghĩa là lúc nào cũng được nhận lại, dám yêu và dám nói lời yêu, đó đã là một gặt hái cho chính mình, để khi nhìn lại mình không phải hối tiếc, xót xa. Mối tình tuổi học trò là mối tình trong sáng và đẹp đẽ nhất.

Thanh Ngân - (vào lúc: 16:10 - 10-26-2012)
Một thời của thầy phải không thầy? hihi.
BÙI HẢI ÂU - (vào lúc: 19:10 - 10-22-2012)
Wow, đọc bài TÌNH ĐƠN PHƯƠNG của thầy rồi thấy nhớ thuở học trò quá thầy ơi! Kết cấu Thơ - Văn xuôi ở đây làm sao "ráp" lại với nhau nghe "ngọt" dzữ vậy thầy? Năm 1990, mới là SV năm nhất mà thầy đã cho bài này chào đời, em phục thầy, thầy quá siêu.

Phamngochien.com - 19:10 - 19/10/2012 - Bài của Phạm Ngọc Hiền          

Gửi bình luận