Mười tám, em biết dã quỳ bắt đầu yêu
chiều lang thang để vàng lên kí ức
đôi chân trần ta bước...
giẫm lên ngày trải đầy hẹn ước mông lung!
Con đường nhỏ hai đứa vẫn đi chung
để ngượng ngùng làm hồng lên cả khung trời vàng rực
nắng lẩn khuất dưới bàn chân anh bước
chỉ có dã quỳ tràn được vào băn khoăn trong mắt em.
Bên anh những chiều chưa kịp đổ hoàng hôn,
chưa kịp vờn
những vòng xe luống cuống,
những vòng xe ngượng ngùng đánh rơi cả buổi chiều thấp thoáng bóng hoàng hôn...
Đinh thị Sen
ĐT:01227914791
Lặng lẽ…
Từng bước chân, nhịp nhàng trên đường sỏi
Từng đôi bàn tay, đan quờ tóc rối thôi bay
Từng làn môi, từng thớ thịt mê say
Từng nhợt nhạt, mơ màng bên gối mỏi
Từng lặng lẽ, êm đềm tắm gội
Từng rít mắt môi, ngọt lạnh đến lạ lùng
Từng phút ban chiều, em nghĩ ngợi mông lung
Từng kỉ niệm, em lục tung trong kí ức
Từng những tiếng yêu, trong tâm hồn rạo rực
Từng những chiếc khuy, từng lật ngược, bung ra
Từng được đưa hồn, qua những bãi tha ma
Từng được chết, ngay từng khi còn sống
Từng được hiểu, và yêu, trong hoàng hôn chậm
Từng tiếng hoang vu, mê dại đến nhiệm màu
Từng những nỗi niềm, đơn giản có là bao
Mà cháy rụi, thiêu tàn trong đốm lửa.