Thoáng một chiều con chợt tìm thấy mẹ
Trong dòng người hối hả của ngày qua
Chiếc nón lá vẫn nhẹ nhàng nơi ấy
Mái tóc hiền buông xõa xuống đôi vai.
Thoáng một chiều con chợt tìm thấy mẹ
Bước vội vàng trong ngõ vắng chông chênh
Dấu chân ấy vẫn hằn sâu trên đá
Dẫu bụi đời có phủ lấp thời gian.
Thoáng một chiều con chợt tìm thấy mẹ
Khẽ một mình ngồi đếm lá vàng rơi
Con bật khóc khẽ nhìn từng chiếc lá
Cứ rơi hoài dẫu chẳng muốn xa cây.
Thoáng một chiều con chợt tìm thấy mẹ
Trong ánh mắt buồn đượm chút nắng xa xăm
Hai mươi năm một khỏang trời xanh ấy
Mẹ đã lặng thầm khóc suốt " tuổi hai mươi".
Tiêu Kiếm Văn