Thu về (Diễm Ngọc - Sóc Trăng)


Ngọn gió chuyển mùa thổi lao xao ngoài ngõ, những chiếc lá vàng rụng xuống con đường. Vậy là một mùa thu nữa đã về. Mùa thu bao giờ cũng cho ta một cảm giác thật dễ chịu bởi thời tiết luôn trong lành và mát mẻ. Và đâu đó trong kí ức lại hiện về những ngày tháng tuổi thơ, dưới khung trời mùa thu cùng đám bạn bên nhau với những cuộc vui đùa.

Nhớ góc vườn nhỏ sau nhà mùa này cây me lủng lẳng những chùm trái non. Đám trẻ con cứ hay đến trèo mà hái, có đứa con ngồi luôn trên đó mà ăn chứ không chịu xuống. Những tiếng nói cười cứ vang lên rộn rã.

Con đường quê đâu cũng in dấu chân thơ. Khi thả diều trên khoảng đất trống Khi tắm sông đùa giỡn. Khi thì đuổi theo cánh bướm cánh chuồn.

Thu về, phía bờ sông cũng nở vàng mấy cành điên điển. Có những buổi chiều êm ả hoàng hôn, tôi theo chân mẹ ra phía triền sông mà hái bông điên điển. Sắc vàng lung linh ấy dẫu mộc mạc đơn sơ trong mưa nắng sớm chiều, nhưng vẫn đậm đà chứ không hề phai nhạt.

Sau những ngày bận rộn với bao công việc đồng áng. Cha lại tìm chút thanh thản với chiếc xuồng nhỏ bơi ra sông cùng tay lưới. Dòng nước êm đềm chảy, xuồng nhỏ trôi trôi, gió thu thổi về man mác. Cha nghe lòng mình nhẹ bớt những lo toan.

Ngày tháng qua đi không bao giờ trở lại. Nhưng trong ký ức ngọt ngào đâu dễ gì quên. Nhớ bụi chuối, hàng tre, dòng sông, bãi lá. Nhớ câu hát êm đềm của mẹ ru ta. Những tiếng gà trưa lạc vào giấc ngủ. Thật bình thường nhưng khi xa thì lại thấy luyến lưu.

Thu về, bất chợt những cơn mưa. Cho dây bí dây bầu thêm xanh tươi tốt. Hoa nở dịu dàng mời gọi bướm ong. Những con đường làng uốn khúc quanh co. Hàng dừa cao nghiêng nghiêng che bóng mát. Nắng lên, rộn vang lời chim hót. Như những khúc tình ấm áp của quê hương. Nhịp kẽo kẹt của những gánh hàng rong cứ mỗi ngày ngang qua trước ngõ. Không biết bao giờ trở thành quen thuộc. Con đò ngang trên bến vẫn ngày ngày đưa rước khách sang sông. Ai nhớ ai quên theo dòng đời hối hả. Nhưng con đò vẫn lặng lẽ trên sông. Để phía đôi bờ con bìm bịp cứ kêu nước ròng nước lớn.

Mùa thu, đám lá dừa nước ven sông vẫn màu xanh mượt. Nó vẫn thầm lặng trổ quầy và gửi chút hương thơm. Cái mùi vị ấy thật nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho tôi thấy thích. Mỗi lần đi xa trở về thì tôi lại ra phía bờ sông. Và đâu đó từ phía đám lá dừa nước lại có mùi thơm lan tỏa của những quầy dừa non mới trổ mà tôi vẫn thường hay gọi đó là hương của quê nhà.

Diễm Ngọc 


Phamngochien.com - 19:35 - 19/08/2020 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận