THÁNG NĂM (Nguyễn Thị Hoài Vang)

Tháng Năm thân mến ! Vậy là chúng ta sắp gặp lại nhau, sắp được cùng nhau ôn lại những kỉ niệm đã qua và lại viết tiếp những điều mới mẻ...

Tháng Năm em lại về. Ta nhận ra em khi cơn mưa đầu mùa bất chợt rơi vào góc phố. Phố mưa, nước ngập, đường tắc, nhịp sống phố như ngưng lại mấy giây xô bồ. Phố mưa, ướt lòng đường, ướt bờ vai áo và ướt cả một góc tâm hồn. Gác trọ một mình, ta lặng nghe từng hạt mưa tí tách nối đuôi nhau đáp xuống từng lúc thêm nặng hạt. Lặng nhìn từng làn bong bóng vỡ tan. Lặng thương cái chấm nhỏ đơn độc mồ côi đang chơ vơ trước phố - một góc phố vốn đỗi vô tình. Và lặng hỏi không biết em có mang mưa về với xóm. Rồi, cũng không biết có phải tại gió, tại mưa hay tại hạt bụi kí ức nào rơi lạc mà khóe mắt cay xè, nghe rưng rưng!

Tháng Năm em lại về. Ta nhận ra em khi những chùm phượng hồng bắt đầu bứt nụ. Nở rực. Cháy đỏ cả một khoảng trời. Em đã đưa tôi qua những tháng ngày học trò hồn nhiên đầy mơ mộng. Em lại sắp đưa ta qua những ngày lo toan nhưng đầy lý tưởng của thời sinh viên. Gã sinh viên là ta - nơi xóm nhỏ, đang đi - tìm chân trời mới, tìm hương ngày mới, tìm miền đất hứa mang tên phố đẹp. Để có lúc lòng buồn ngoái lại, thấy khoảng cách phố - xóm xa hơn nửa chiều dài đất nước. Giọt nước mắt có khi rơi - vô định. Cũng có lúc lòng mừng rơn lên, có lẽ ta đã tìm được góc phố rồi. Một góc phố nho nhỏ, tương đối bình yên, của riêng ta và đong đầy tình xóm.

Tháng Năm em cũng đầy gió, đầy những ngày sáng nắng chiều mưa. Em cũng nồng, cũng oi bức, cũng hanh hao. Mặt trời em cũng cao ngạo bước lên đỉnh điểm của cái nóng. Em cũng khoác lên mình chiếc áo vàng màu nắng đầy kiêu hãnh. Tháng năm ơi! Ta lạc lối chiều thương em nơi phố. Ta loay hoay, ta quanh co trong nẻo nhớ. Ta ngốc nghếch và khờ khạo nghĩ mãi về em. Ta gắng gỏi cùng rong ruổi, cùng đi - về, cùng kiếm tìm, cùng nhặt nhạnh, cùng gom góp... để lành lặn và vẹn nguyên hơn em của ngày hôm qua. Một ngày hôm qua an lành và không bụi bặm - một ngày hôm qua đối nghịch với ngày hôm nay đầy trắc trở, chênh vênh. Em ngày hôm qua - nơi xóm nhỏ, của dòng sông xanh, của bông lúa vàng, của tiếng ve râm ran. Và em của ngày hôm nay - nơi phố, cũng đã phôi phai ít nhiều. Em ngày ấy của ta đâu rồi ?!

Tháng Năm em lại về. Bao nhiêu người hân hoan chào đón em. Họ hứa hẹn cùng em đi qua những ngày sôi động. Những kế hoạch và dự định mà chỉ khi em về mới thực hiện được. Đó là những chuyến picnik. Đó là những tour du lịch kì thú. Đó là những bãi biển với hội trại rực lửa. Đó là những miền quên nghèo xanh màu áo tình nguyện. Rồi sẽ có những đứa con học xa nhà về với mẹ. Rũ lớp bụi hoang của những ngày rong ruổi chốn thị thành, để được tắm mình trên dòng sông quê. Rồi những đứa cháu sẽ được về với bà. Được nghe lại những lời ru "à... ơi" ngọt ngào bên chiếc võng đong đưa. Được gặp lại những cô Tấm, những anh Khoai trong câu chuyện cổ "Ngày xửa, ngày xưa..." tự ngàn đời. Rồi sẽ gặp lại thằng bé chăn trâu, nghe lại tiếng dế đồng chiều. Rồi sẽ được nhìn lại những cánh diều căng gió triền đê, nhìn lại làn khói củi rều hun nhòe mắt mẹ... Ôi! Tháng Năm em thật tuyệt vời!

Nhưng Tháng Năm em về. Vô số người không ưa gì em đâu. Vì sao ư? Vì cái nắng gay gắt của em có thể thiêu đốt cả tấm lưng gầy của cha. Vì sao ư? Vì nghe tên em thôi - Tháng Năm, cũng đủ đượm buồn rồi. Em là sự chia li, sự phôi pha tiền định. Ta nhớ ta của một năm về trước, Tháng Năm em là những ngày ta vùi đầu vào sách vở. Những bài học, những mùa thi cùng những lo toan cứ nối tiếp nhau bên ngọn đèn khuya sớm. Khi nhìn lại đã thấy mình sắp qua hết tuổi học trò. Ta nghe như nước mắt chảy ngược về những lỗi lầm vụng dại, những rung cảm non nớt, những ngộ nhận đáng yêu. Bức thư tình ta nhét vào hộc bàn của "ai" đã bị em tinh ý phát hiện. Em cười khi ta nắn nót khắc tên mình lên thân cây điệp già để có dấu tích cho ngày sau trở lại. Em cười khi ta viết vội rồi trao cuốn lưu bút cho bạn bè. Em cười khi ta mấp máy run run cho lời tạ từ sắp sửa tuột qua môi. Em cười khi ta nuối tiếc vì làm được ít hơn những gì ta nghĩ. Em cười khi ta nghẹn ngào không thốt lên lời tri ân chân thành. Em cười và cứ thản nhiên vô tư lự!

Tháng Năm em lại đến, rồi lại đi. Lại đi rồi lại đến. Mang cho cả tiếng khóc lẫn nụ  cười, cho cả nỗi buồn lẫn niềm vui. Mang đến sự chia li đồng thời cũng mang về nhiều kỉ niệm. Em như một người khách lãng du vừa thân quen vừa mới  lạ. Đến và đi như quy luật của con tạo. Ta khắc tên em trong nỗi buồn cho ngày mai trưởng thành hơn. Ta lưu tên em trong miền kỉ niệm ăm ắp nhớ cho ngày mới xanh nắng hơn. Hôm nay em lại về. Và Tháng Năm thân yêu ơi! Ta muốn nói cùng em đôi lời...

 

NGUYỄN THỊ HOÀI VANG (Lớp 08 Ngữ văn, ĐH Văn Hiến)

Dã Quỳ - (vào lúc: 14:01 - 01-04-2011)

Hoài Vang thân!

có lẽ khi bạn đọc những dòng chữ này bạn sẽ không biết mình là ai, nhưng bạn cứ gọi mình là Dã Quỳ và một điều quan trọng là bài viết của bạn đã đưa mình về một miền ký ức nào đó xa xôi...!

Tháng năm quả thật đong đầy kỷ niệm! mái trường, thầy cô, tuổi thơ...và cả những gì chưa nói.

Quê mình ở miền Tây, mình sinh ra vào mùa đông và cũng yêu tha thiết mùa đông nhưng lại rung động trước mùa hạ của bạn - tháng 5!

Cảm ơn bạn về bài viết của mình nhé! nó rất đáng yêu!


Phamngochien.com - 21:28 - 13/02/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận