Quê mẹ (Phan Thanh Tâm - Cà Mau)

 

Chiều xuống…

Hướng nhà mẹ mây thoắt tím thoắt vàng như lòng tôi thoắt thương thoắt nhớ…. ngày xa quê

Bụi chuối sau hè mới đâm con, đến nay nó nhảy mấy đời cháu chít….Và cha mẹ tổ tiên mấy đời của nó cũng đã chết tự bao giờ. Hồi đó buội trúc trước ngõ, buội tre bên đường làng cũng chỉ có mẹ, bây giờ tre măng, gai già gai non lan bít lối, hàng cao còn tơ, nay đã lão lặt lìa trong gió, dây trầu già thì bò tứ tung….

Mọi thứ như xoáy vào ký ức. Mẹ bây giờ lưng khòm mắt mờ

Mẹ mừng hụt nghe tiếng ai ngoài ngõ, rồi gọi tên tôi khi bóng tàu dừa lắc lư buổi trưa buổi chiều, “Thằng ba về đó hả con!? Bà nhóm võng nhìn ra cửa, lặng người chờ câu trả lời, bà lẩm bẩm thở dài, “Nhớ thằng ba quá! Nghèo giàu ra sao, sao không thấy nó về!” Mẹ nằm xuống võng, tiếng kẻo kẹt làm mẹ nhớ con mình hồi nhỏ ngủ võng lác do chính tay mẹ đan, ru…

Niềm vui vợ con có lúc làm tôi quên đi mẹ mình tự bao giờ, chỉ khi buồn tôi mới nhớ mẹ, rồi nỗi buồn trong tôi lắm khi nhiều hơn niềm vui dù tôi rất thành đạt trong cuộc sống.

Trời chiều hóa ra muôn màu, hình chim thú, bóng thiên thần ẩn hiện… Cũng có đôi mắt sâu hóm răn reo của mẹ già nhìn tôi, réo gọi tôi mau trở về…

Tôi bàng hoàng tránh ánh mắt mỏi chờ của mẹ, vì lâu lắm rồi tôi chưa về quê thăm mẹ, thăm ảnh cha già.

Tôi lầm lũi đi trong bóng chiều xẩm tối như kẻ vô hồn, theo ánh mắt mẹ gọi tôi,“Thằng ba về đây mẹ bảo!”


Phamngochien.com - 06:37 - 04/07/2018 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận