Người tình quê hương (Mai Quốc Đạt)

    Tác giả bài thơ: Mai Quốc Đạt (sinh viên)

Te Te ơi !

Ta thương em khi chỉ tròn một tuổi

Em thương đời từ buổi mới khai thiên,

Thuở cha ông còn lần đường mở cõi

Em trưởng thành là thiếu nữ phù sa,

Dám hy sinh đời bình yên óng ả

Rứt thịt mình cầm được máu tiền nhân,

Những rặng dừa trầm ngâm thiên vạn kỷ

Hố bom thù nào thấu hết niềm đau.

Em cam tâm nhận biết bao buồn, giận

Giấu vào lòng cuống rốn của riêng ta.

 

Em đã nâng bàn chân ta một tuổi

Chập chững cuộc đời dựa dẫm vào cha,

Cha cõng ra ngoài đồng xa diệu vợi

Đốt mặt trời để gieo mạ niềm tin

Mồ hôi cha bạc màu manh áo rách

Ngập cánh đồng, lúa đồng vọng tinh khôi,

Ta bình an cuộn mình trong lau sậy

Mưa trái mùa cha đã nhốt ngoài đê,

Lùa chén cơm chan nước dừa với muối

No tấm lòng, đói đôi mắt cay cay.

 

Em nâng niu bàn tay ta tập lội

Quậy đục bùn mùa nước cạn đáy kinh

Em dạy ta cách mò cua bắt hến

Tìm ngọc ngà từ sông nước Cần Chông.

Ta đã dám lội ngang dòng Rạch Trẹm

Thách bạn bè sải ngửa ở Cầu Quan.

Ta bỗng lớn, thương dòng kinh bến nước

Biết thoáng buồn mùa ngập ngụa nước rong,

Đám rau ngổ chìm mất tiêu trong nước

Vớt trái bần, gặm chua chát lòng sông.

 

Em dắt ta vùng vằng đường đi học

Băng cánh đồng đang gặt hái mơ hoang,

Bên kia sông đường chân trời miên viễn

Cuối con đường trăm ngã rẽ vào mơ.

Ta hý hoáy viết tên mình vào gió

Cánh chim bằng ta gắn tặng ngàn mây.

Em dự cảm một quãng đường chia biệt

Thế giới này rộng lắm ở bên sông.

Bờ cơm nếp gập ghềnh vai gánh chữ

Mưa dầm dề, em gánh, để ta mơ.

 

Em yêu ta suốt chiều dài năm tháng

Dẫu đôi khi ta bạc bẽo ơ hờ,

Ra viễn xứ xới tìm đường hạnh phúc

Hái nụ cười, gặt nước mắt phong ba.

Ta mua ta một nỗi buồn xa xứ

Giữa thị thành ta lạc mất mình ta.

Thèm trở về ôm em trong khoảnh khắc

Gục vào lòng thổn thức nước Cần Chông,

Chạy ra đồng vô minh không bội bạc

Hét giữa đời ta rất đỗi nhớ em!

 

Te Te ơi,

Em thương ta từ năm tròn một tuổi

Ta thương mình từ buổi mới khai thiên,

Bởi có em, mới có người mộng tưởng

Đường chân trời chống chếnh cuộc buồn vui.

Ta đã qua muôn ngàn miền xa lạ

Yêu quê nhà thành cội mọc vào ta.

Hãy như vậy, em hồng hoang là vậy

Mộng đá vàng chung thủy đợi tình lang,

Nguyện trăm năm mình không cần hò hẹn

Ta kiếp này tha thiết gọi Quê Hương!

 


Ấp Te Te thuộc xã Tân Hùng, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh.


Phamngochien.com - 09:33 - 22/02/2014 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận