Có ngọn lửa chẳng bao giờ chịu tắt
Dẫu trăm năm mưa gió bạt trên đầu
Có cánh chim say khoảng trời xanh ngắt
Quên đường xa, cánh mỏi, không gian sâu,...
Và... có một ta ... ngồi nhấm nháp nỗi đau
Mà hớn hở coi là niềm hạnh phúc....
.................................
Khi trăn trở len vào lòng lạnh ngắt
Lại bùng lên cháy bỏng giấc mơ hồng
Khi bão tố quay cuồng trong tâm óc
Là khi đời êm ả tựa dòng sông...
Là những khi ta đắm mình trong đôi mắt trong
Say nghiêng ngả bởi cái nhìn lúng liếng
Trái tim ngập phía lời ai trìu mến
Rất đỗi dịu dàng, rất đỗi say mê...
Nay ngồi cạnh em mà sao như quá xa
Chút ngượng ngập bỗng hóa thành Thiên lý
Nàng ung dung như thần tiên hạ thế
Ta đăm chiêu che dấu vẻ quê mùa
Nhưng... chỉ ngắm thôi cũng đã đủ say mê
Lời em nói đều trở thành "chân lý"
Cái vuốt tóc chứa duyên thầm đến lạ
Giọng nói du dương, rất khẽ, rất êm...
Ta đắm chìm trong giây phút thần tiên
Trải thương mến mơ màng trên suối mộng
Cũng là khi tiếng lòng đau thổn thức
Nửa muốn gần em, nửa muốn ... yêu em!
Cũng là khi ta thấy ta... dại hơn
Ghét hận ngày xưa quá ư nhút nhát
Chẳng dám tiến khi đèn xanh đang bật
Để đường xa thêm một đoạn đường xa...
Có những ngọn lửa chẳng ngại phong ba
Là lửa ước mơ - Không khi nào chịu tắt
Và... có một mình ta đêm nay... hạnh phúc....
Nhấm nháp niềm đau trong... hi vọng tràn đầy!
Trần Anh Tuấn