Anh nhìn tôi và rít điếu thuốc một hơi dài, sâu đến nỗi tưởng chừng một hơi rít của anh thì hết trọn một điếu thuốc. Vì hiểu anh nên tôi thấy câu nói ấy không buồn cười tí nào, chẳng ngoa nổi, ngược lại, tôi còn thấy vài phần kính nể.
Anh nhìn tôi theo cái cách khó chịu như có người đang hạch sách mình rồi bực bội đứng dậy. Tôi ngồi im lặng nhìn bóng dáng anh bước đi, suốt hai mấy năm trời anh luôn là thần tượng của tôi, từ ăn học cho tới cách sống, duy chỉ có một điều duy nhất tôi không thể chấp nhận ở anh đó là thói ngoại tình. Anh giỏi ăn nói, cách sống của anh với cả đồng nghiệp hay bạn bè, hay đối với những người trong gia đình tất cả đều ưng, không chê vào đâu được. Tôi luôn bị thuyết phục bởi cách ăn nói của anh, nó rất chắc nịch và thể hiện rõ ràng quan niệm sống, những quan niệm khiến người ta phải kính nể, mà được anh áp dụng ngay cả khi trong việc ngoại tình.
Tôi đã lớn lên cùng với những chứng kiến ngoại tình của anh hết lần này tới lần khác, chẳng phải anh muốn tạo cho tôi một tấm gương xấu, anh sống rất tốt và luôn dạy tôi cách sống, cách làm người, chỉ có điều, như anh nói “ trái tim anh lông bông quá, và anh cô đơn”, vì thế anh mới tìm hơi ấm nơi người phụ nữ khác. Anh yêu chị dâu, một tình yêu tôn thờ mối tình đầu và chưa bao giờ hết yêu, kể cả khi ở bên người phụ nữ khác. Anh và chị sống xa nhau vì tính chất công việc của anh, cứ vài ba tháng anh lại lặn lội từ Nam ra Bắc chỉ để ở độ non tuần bên chị. Anh giàu, tất nhiên, phải nói rằng cuộc sống anh hoàn mĩ tới mức anh thăng tiến trong công việc vô cùng nhanh chóng và khi tuổi đời còn rất trẻ anh đã có bộn tiền. Anh và chị có với nhau hai mặt con và cũng đều ở với chị, hai thằng con trai. Mỗi khi nghe anh kể về chúng lòng tôi lại dấy lên chút xót thương, tôi xót thương chị, xót thương chúng, xót thương cả anh vì phải xa vợ con đến mức đi tìm hình bóng khác. Tôi chưa bao giờ phán xét cuộc sống anh vì đó là cuộc sống mà anh chọn và nếu người đời có dè bỉu thì tất cả cũng chỉ là những điều anh đáng được nhận và tôi không có tư cách gì để phán xét anh, bởi vì tôi là em gái anh, và vì là em gái, tôi chấp nhận tất cả về anh mình. Miễn là, anh vẫn giữ được gia đình hạnh phúc, với tôi là đủ.
Nghe thì có vể ông anh tôi tệ, nhưng ở một lúc nào đó, tôi cảm thấy thông cảm cho anh vô cùng.
Anh vẫn luôn nói về vợ với sự yêu thương nhất:
Cứ thế người đàn ông bốn mươi tuổi hơn mười năm xa vợ vẫn sống tạm bợ cuộc đời mình với “sự thủy chung” được hiểu theo một nghĩa khác. Về tình yêu dành cho vợ, tôi vô cùng kính trọng anh, một người đàn ông ở bên mình suốt ngày yêu thương chiều chuộng chưa chắc bằng những tình cảm xa xôi mà anh dành cho vợ mình và việc giữ mình trước những cám dỗ đôi khi chỉ là những câu chuyện chỉ có trong cổ tích.
Thế rồi đùng một phát anh báo với tôi :
Đó là những gì ông anh tôi trong phút bần thần nói lại và ngồi im như phỗng. Không vò đầu bứt tóc, không quýnh quáng sốt sắng, anh chỉ ngồi im như tượng nhưng đôi mắt vô hồn. Lát sau, đôi mắt ấy đổ màu hoàng hôn, chỉ có tôi tất bật đặt vé máy bay, liên lạc và sắp xếp để ngay lập tức tôi và anh bay ngay ra Hà Nội. Tôi không nhiều chuyện, chỉ vì chị cũng vô cùng yêu thương và xem tôi như em gái nên tôi không muốn gia đình của hai người quan trọng nhất với mình đột nhiên tan vỡ…
Chị im lặng. Anh cũng im lặng. Lúc nào chị cũng thế, chị và anh luôn nói với nhau rõ ràng mỗi khi hai người cãi nhau nhưng khi m ột trong cả hai im lặng thì vấn đề đó được hiểu là vấn đề không nên nói nữa. “Anh hiểu rồi”. Anh bước đi chỉ còn tôi và chị. Chị dường như cũng tránh tôi, dù tôi nán lại Hà Nội và tìm gặp chị mấy lần chị cũng tránh mặt. Mấy tháng sau, hai người hoàn tất đơn li hôn, lúc này chị lại chủ động hẹn tôi tại một quán café vắng ngay chốn Hà thành.
Chị biết rõ anh ngoại tình trong từng ấy tháng năm bên chị. Chỉ có điều chị giả vờ ngu ngơ không biết, “tiếng lành” đồn xa lắm, giữa hai người đâu thiếu bạn chung? Chỉ là chị hiểu cho anh, hiểu cho cái lòng yêu thương cao cả anh dành cho chị và bằng tình yêu vĩ đại chị dành cho anh. Hơn nữa, khi ở bên chị anh luôn là người chồng hoàn hảo và một người cha gương mẫu, và dù đôi khi oán trách anh vì sự ích kỉ của người phụ nữ cũng không khiến chị muốn rời xa anh. Anh là một người có niềm đam mê mãnh liệt với công việc, còn chị, chị có một sự ràng buộc về gia tộc ở đất Bắc, chị không thể ở bên anh ở đất Sài Gòn còn anh cũng không thể vì chị mà xa mảnh đất nơi công việc anh đang thăng hoa màu mỡ. Chị cũng hiểu đã thôi cái thời yêu thương nhau thì dù xa nhau cách mấy cũng được và khoảng thời gian mười mấy năm dường như đã đủ nhiều cho một suy nghĩ ở hay đi của chị. Nếu sau này cứ xa nhau như vậy mà sống cũng không phải là cách cho một gia đình
Chị muốn tất cả dừng lại khi những đứa con của hai người lớn lên. Và nếu, nếu sau này anh có những người khác ít ra những đứa con sẽ không nghĩ mẹ mình bị phản bội mà sẽ chỉ hiểu ai cũng có những phút thay lòng. Tôi chợt nhận ra chị đã yêu thương anh tha thiết, yêu đến nỗi ngay cả lúc chia ly cũng nghĩ cho anh nhiều đến nhường này. Và tôi chợt nhận ra với cả chị hay anh, dù tôi muốn hàn gắn họ đến đâu thì tất cả chỉ là vô nghĩa, khi thứ chia cách họ chẳng phải tình yêu.
Cho tới giờ, cả tôi hay chị đều không bao giờ nghĩ anh sai. Cuộc đời mỗi người, đến hay đi , ở với nhau được hay không, tất cả đều là do định mệnh. Anh yêu chị, muốn làm tất cả cho chị nhưng anh không thể bỏ đam mê của mình. Chị yêu anh, nhưng ràng buộc gia đình khiến chị không thể ở bên anh, và nếu cuộc sống như vậy cứ tiếp diễn thì hẳn chia tay là điều tất yếu. Tôi cũng hiểu vì sao khi thủ tục ly hôn hoàn tất chị mới gặp tôi vì không muốn ý chí bị lung lay.
Chị nói và quay lưng bước đi, tôi bỗng thấy cả một khoảng trời cô đơn đang đợi chị phía trước.