6.
Tiếng chim kêu đau thương trong nắng nhẹ
Hoa móng tay rụng lả tả bên thềm
Tuổi thơ ta đùa nô cánh bướm
Đuổi theo cánh bướm
Quên nẻo về lòng bát ngát xa trông
Tuổi thơ tắm trong mưa dầm
Khi ấy đất trời còn thân thiện
Khi ấy ta chưa biết nhiều bao câu chuyện
Lòng rưng thơm trên mái lá khói chiều bay
Những đêm khuya ta đứng ngắm rặng mây
Bay che phủ ngang cõi trời trăng tỏ
Một cảnh giới thần tiên ta chưa rõ
Nhưng sống trong đó nhiều năm
Cho đến khi ta biết âm thầm
Đời dâng nỗi sống rạt rào như lá múa
Những câu ca những bài hát
Theo ta vào giấc ngủ
Thấy cuộc đời bi thảm
Vô thường cõi nhân sinh
Những bài ca khói êm
Men dựng mộ ngút ngàn sầu tỏa
Rồi ta yêu
Rồi ta nhớ
Mắt người em trong vắt đến ngẩn ngơ
Giã từ trường cũ ta đi
Vào gió bụi phương trời mây dựng
Trong hoang mê trong tàn lộng
Những vần thơ cứu chuộc đời ta
Tuổi trẻ lao đao phóng đãng không nhà
Trí theo đuổi những tượng hình vô ảnh
Tìm sâu vào tâm cảnh
Mới biết cuộc đời mọc lên những đau thương
Những đêm sương
Ta lang thang phố phường trong ánh đèn vàng vọt
Những cô gái điếm
Khóc cùng ta thân phận khổ nhục
Cười cùng ta trong hoan lạc
Đi cùng ta trên con đường
Hút cùng ta chung điếu thuốc
Chia sẻ cùng ta dấu vết thơ gầy
Ôi quê chiều nay
Nắng đã quái trên hè đường
Tia sáng vàng rực soi chết đuối
Bừng lên tuyệt tự
Ta nhìn quê trong bóng nắng chiều trôi
Ta còn mang mảnh hình hài
Tóc rối rũ xuống vai buồn phiêu dật
Áo quần lếch thếch
Chữ như ma ám ảnh suốt đêm dài
Quê hương bóng đổ
Như cây cổ thụ nghiêng hắt
Lên tâm hồn ta bóng mát dịu êm
Quê ơi những chiều mưa rụng
Ta còn tìm đâu tiếng đàn rơi
Những nốt nhạc nối nhau đi trong đêm sầu động
Những dáng người thoảng qua
Ngón tay nhấn đau phím đàn rồi về trong huyệt mộ
Bao nhiêu người sang bờ bên kia
Sóng vẫn vỗ dưới dòng sông mê từng đợt
Địa ngục nào đây
Thiên đường nào đây
Ta thầm hỏi ngước nhìn lên mắt Phật
7.
Quê hương trong mùa đại dịch
Những gói thức ăn chia sẻ cùng nhau
Lòng Bồ Tát thấm trong từng ngõ hẹp
Những xác chết về thăm nhà
Mộng đã nở ở phương trời khác lạ
Những dòng người đổ ngược về bản quán
Nơi ra đi vì tương lai cơm áo gạo tiền
Đời mưu sinh vất vả
Lây lất bên đường những dáng người nằm tơi tả
Trời sao chẳng rủ lòng thương
Lại chơi ác bắt người vô tội
Những nguồn tiếp tế dọc đường thiên lý
Lá lành đùm lá rách
Xót cùng nhau nòi giống Lạc Hồng
Quê hương ơi cho ta gửi trăm ngàn lần từ tạ
Một mai ra đi nhớ bóng nắng đỏ sầu
Những truyền thuyết giống nòi
Ngọn Ngũ Lĩnh vẫn còn trơ tuế nguyệt
Những chiếc bánh đa bẻ xuống trên đầu
Như cái lạy hồn thiêng sông núi
Những ly rượu ta uống cùng bạn bè trên hè phố
Đêm lang thang tìm thơ
Những trang báo những bài thơ đăng tải
Được ta viết âm thầm trong bóng tối cô đơn
Ta nhớ từng ngọn đèn đường
Thành phố sống như một người bại liệt
Bấy giờ một mình ta trong sương
Đi không biết về nơi nào không rõ
Lạc trên bờ bến tương lai
Khói rít đậm mảnh hồn sặc sụa
Những gương mặt bạn bè thời trai trẻ
Những dòng thơ góp tiếng xây đời
Đêm chìm lạc nằm bên nhau khói tỏa
Mộng nhiêu khê trên thân phận mỗi thằng
Chữ không nuôi nổi dạ dày
Đành tán lạc về quê trong ngậm ngùi
Tất cả tâm hồn đều tan nát
Đổ vỡ muôn trùng đời sống riêng mang
Gặp lại nhau vẫn cười ha hả
Phô hàm răng khói ám
Lại rượu nốc vào và thơ lên tiếng
Đứa sống xa xôi nơi Trung phần kham khổ
Đứa ngập chìm giữa phố thị bụi bay
Đứa về quê bán cháo phổi qua ngày
Sương thấm ướt mái đầu từng đứa
Vọng vào nơi xa những giọng thơ băng hoại
Cúi đầu nhìn mặt đất nhuộm đen
Thơ chẳng bao giờ làm nên kỳ tích
Ôm thân phận đọa lạc
Nhìn súng gươm khua lên trời giông bão
Mỗi thằng đều mang nỗi sợ vô hình
Cái án trảm còn nguyên trên cổ
Ta lại về quê xưa khi trời đầy giông tố
Hồn ra đi tuyệt dấu chim bay
Những ngày say
Rượu cứ đổ ngập đầy cổ họng
Cho quên sầu đau cho dài thêm chiếc bóng
Cho điên mê từ đó cứ xa lìa
Mộng đầu còn nguyên vẹn
Chẳng thấy chân trời
Chỉ còn bão nổi
Cuộc phân ly tan tác cánh hoa lay