Mưa tỉnh nhỏ
Vẫn là mưa nhưng mưa nặng nỗi niềm
Mưa tỉnh nhỏ cũng buồn như tỉnh nhỏ
Dẫu chẳng cao sang cũng là con phố
Phố gian nan nên phố lắm mưu cầu
Phố chưa già nên tình chẳng già đâu
Mưa không hẹn nên mưa là khách vãng
Đêm nặng giấc với ngàn mây trắng xám
Trăng sao chìm trong thao thức triền miên
Chuyến đò quê hương đưa ta về yêu thương
Chuyến đò yêu thương đưa ta về yên bình
Lằng lặng suy tư
Phố hắt hiu đèn
Xa hẳn nhớ còn gần sao chẳng nhớ
Thương lắm em ơi…
Ngày áo rơm áo cọ
Mẹ gánh mùa như gánh cả quê hương
Hành trang đi theo tiếng gọi chiến trường
Khôn chợt lớn từ tâm tư tỉnh nhỏ
Là tôi đấy…
Khởi đầu gian khó
Tương lai thành
Đất nước nở bừng hoa
.
Bâng khuâng như nắng đang chiều
Mùa thu vàng như nắng
Như nắng thường bâng khuâng
Nên yêu luôn ngại ngần
Vì yêu thường xa quá
Yêu cuồng như giông tố
Ngang dọc và cao bay
Với yêu thường không thể
Nên tình hay tỉnh say
Như tìm dấu chân ai
Con đường xưa cũng lạ
Trái đất như tròn quá
Để thừa chỉ mỗi tôi
Phan Thành Minh