Đêm đã khuya lắm. Mọi người trong ngôi làng nhỏ dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày làm việc mệt nhoài.Tất cả đều nhường chỗ cho màn đêm đen với những lũ cóc, nhái đang ra rả ngân nga ngoài bờ ruộng, Một cơn gió lùa qua khiến cô gái phải co mình lại vì lạnh, mái tóc dài xõa xuống che phủ khuôn mặt trắng hồng xinh xắn nhưng tràn đầy nước mắt, có lẽ cô đã khóc nhiều, dòng nuớc mắt tường chừng như có thể cuốn trôi mọi thứ, vậy mà vẫn không làm trôi đi ý định ra đi của người con trai đã chiếm trọn trái tim nàng.
Ngày mai anh ra đi. Ngôi làng nhở núp dưới những bụi tre có con sông nhỏ lượn lờ trôi , với những triền đê trải dài rực rỡ một màu hoa dại không giữ được chân chàng. Người con gái thôn quê đẹp mặn mà dịu dàng trong chiếc áo bà ba đang cười tươi trên cánh đồng rực rỡ một màu vàng của những bông hoa cải đang bắt đầu trổ bông mà anh đã xuýt xoa bởi nét đẹp tinh khiết ấy cũng không níu kéo được anh ở lại. Anh yêu cô và yêu luôn cả cánh đồng bạt ngàn một màu hoa cải, cái màu vàng dung dị và mùi thơm ngai ngái đồng nội ấy đã cuốn lấy anh ngay từ khi anh đặt chân tới mảnh đất này, tình yêu nồng nàn cuộn chảy và sôi sục của chàng trai đất Sài thành đã làm run rẩy trái tim ướt mềm của một cô thôn nữ yêu màu hoa ấy. Anh hỏi cô sao lại yêu loài hoa dân dã kia ? Cô cười và ngắm nhìn những bông hoa mà ngày nào anh cũng hái tặng cô. - Bởi vì loài hoa này có sức sống vô cùng mãnh liệt, anh có thấy không? Giữa cái lạnh cắt da của mùa đông biết bao loài cây co mình héo úa thì những cây cải vẫn hiên ngang khoe sắc , chúng sinh sôi và phát triển không ngừng mặc cho gió, cho mưa, cho cái lạnh, cho con người vô tình trà đạp cũng không ngăn nổi sức sống mãnh liệt của nó. Anh cười thỏ thẻ bên tai cô - Em cũng giống như loài hoa ấy . Cô nép mình vào ngực anh để nghe con tim yêu thương của anh đang thổn thức. Cô đã trao cái quí giá nhất của người con gái cho anh vào một buổi chiều đông giữa mênh mông của đất trời vàng rực một màu hoa ấy. Trong hơi thở mơn man anh hứa với cô sẽ ở lại mảnh đất này để cùng cô chăm sóc cho loài hoa mà cô yêu quí. Vậy mà anh vẫn đi nhưng cô tin vào lời dặn sau cùng của anh . "Mùa hoa năm sau anh sẽ trở lại".
Cô đã nhọc nhằn đi qua thời thiếu nữ, đi qua bao lời dèm pha dị nghị bởi kểt quả của tình yêu đang lớn dần trong cô.Mặc cho nước mắt của mẹ, cho sự đau khổ bẽ bàng của cha cô vẫn giữ cái mầm sống ấy bởi vì cô tin vào anh,tin vào tình yêu anh dành cho cô, tin vào lời dặn dò sau cùng của anh "Mùa hoa năm sau anh sẽ trở lại". Nhưng rồi một mùa hoa, hai mùa hoa ...và nhiều mùa hoa nữa người ta vẫn thấy chiều chiều có một người đàn bà bế đứa con ngồi trên triền đê dõi đôi mắt nhìn về cuối cánh đồng ...
Người ra đi không trở về chỉ có mùa hoa còn nhớ ngày trở lại. Hằng năm khi những cơn gió bấc bắt đầu hiu hiu thổi cũng là lúc những sắc vàng rực rỡ khoe mình giữa bao la trời đất . Tưởng như bao mùa hoa qua đi là bấy nhiêu nỗi đau còn đọng lại gim chặt trong trái tim của nguời con gái. Năm tháng cứ chất chồng lên đôi vai yếu mềm ấy, thời gian cứ dần bồi đắp lên gương mặt của cô những nếp chân chim ngày càng hiện rõ, đồng thời nó cũng rút dần đi sức lực và nét thanh xuân một thời bằng những nỗi đau dai dẳng, âm ỉ mà tàn độc ,vết thương lòng không khỏi mà ngày càng được vun xới thêm bằng những tháng ngày đợi chờ trong tuyệt vọng. Thời gian có thể lấy đi nhiều thứ của cô nhưng có một thứ mà không một sức mạnh nào có thể cướp đi được, đó là tình yêu chân thành cô dành cho anh và tin vào một mùa hoa nào đấy anh sẽ trở về. Dẫu biết rằng niềm tin ấy là vô vọng. Có những lúc cô đã cố quên anh, cố đè nén, ép chặt trái tim vốn đã bị rỉ máu, tật nguyền khỏi xao động nhưng càng cố quên hình ảnh của anh vẫn hiện về rõ ràng như cô có thề cầm tay anh ôm chặt anh trong tiếng nấc nghẹn ngào, trong thổn thức yêu thương hờn trách . Đã bao lần cô giật mình trong cơn mộng mị như thế và tiếng thở dài đằng đẵng vẫn cứ vang lên trong những đêm trường giá lạnh...
Người ra đi sẽ không trở về, cô biết vậy. Nhưng chẳng hiểu sao khi những tàu lá chuối bên nhà se lại, khi những hạt mưa phùn réo rắt trong những làn khói mong manh, khi những chùm hoa thân thuộc chúm chím khoe sắc, lòng cô lại lao lao, thổn thức, rộn ràng hi vọng. Cô cầm mảnh gương bên giường đã phủ đầy màng nhện, vuốt mái tóc chẳng còn muợt mà thẳng thớm như ngày nào, xoa xoa khuôn mặt gày gò nhợt nhạt nhưng vẫn còn phảng phất nét thanh xuân của một thời đầy kiêu hãnh. Cô nhìn mình trong gương hé môi cười, nụ cười hiếm hoi cô chắt chiu dành cho những tháng ngày này, rồi thổn thức, rồi hồi hộp, rồi chờ, rồi đợi và kết thúc bằng những bước chân lạc lối trên con đê dài thấm đẫm những kỷ niệm của hai người .
Anh biết trái tim cô không dành cho anh nhưng tình yêu chân thành mộc mạc, đơn sơ anh dành cho cô không hề đo đếm. Anh đã dang tay đón nhận hai mẹ con cô mặc cho bao lời can ngăn, bao lời đàm tếu của người đời. Tưởng như định mệnh đã sắp đặt vậy. Anh hi vọng thời gian sẽ là phương thuốc kì diệu chữa lành vết thường lòng mà cô mắc phải. Anh tin vào tình yêu anh dành cho cô đủ lớn để xóa nhòa bóng dáng người xưa cũ. Vấn đề chỉ còn là thời gian, anh nghĩ vậy.
Nhưng rồi thời gian qua đi và liệu rằng có ai thấu hiểu được chữ tình trong cái trần gian bao la rộng lớn này là gì ...mà sao đày ải con người ta trong đắng cay, dìm con người ta trong bể khổ, trong tuyệt vọng. Giờ đây thì anh lại mong thời gian đừng trôi để trái tim anh không còn thổn thức, nghèn nghẹn, đau buốt, hồi hộp khi những bình hoa trong nhà được cô cắm duy nhất một loài hoa mà cô thích, để rồi trong đêm nước mắt của cô lại chảy dài trên chiếc gối đôi chưa một lần chung lối, để anh không còn thấy những ánh mắt ngây dại nhìn về nơi xa thẳm nào đó trong tâm hồn nàng.
Một mùa hoa nữa lại về, những cơn gió vật vờ ngoài ngõ đưa cái buổi chiều lạnh giá về với không gian tĩnh mịch vốn có của làng quê yên bình , trong căn nhà nhỏ ven đê có hai người đàn ông mái tóc đã ngả sang một màu đốm bạc. Họ ngồi bên nhau li rượu cay nồng dường như không đủ để làm họ ấm lòng. Cả hai đều yên lặng ngậm ngùi nhìn ra ngoài xa nơi cánh đồng mênh mông một màu vàng nhạt đang đưa một mùi thơm ngai ngái quen thuộc trở về. Giọt nước mắt chợt rơi trên khuôn mặt già nua khắc khổ của họ . Hai mười năm trời không phải là thời gian dài đối với một đời người nhưng với họ hai mươi năm qua là hai mươi năm mà nỗi đau luôn giằng xé tâm can của của mỗi người.
Người ra đi nay đã trở về và sẽ mãi mang trong mình một vết thương và vết thương ấy đang hàng ngày cày xới trên nỗi đau vốn đã rỉ máu. Trách ai bây giờ, hay số phận nghiệt ngã mà mỗi người đều phải gánh lấy như định mệnh đã ăn bài. Lời hứa sau cùng anh không quên nhưng anh không thể đến với em với cơ thể tật nguyền sau một tai nạn thảm khốc. Anh yêu em nhưng anh không thể ích kỷ dùng tình yêu để đày ải em giữa cuộc đời đầy bão tố này , chính vì thế anh đã im lặng và mong cho em tìm cho mình một bờ vai đủ lớn để em được sống trong hạnh phúc tròn đầy... Hai bàn tay ông run run áp tấm di ảnh của người con gái thủa nào vào ngực mình. Ngoài kia trời đang mưa và những nhành hoa vẫn rung rinh khoe sắc .
Sài Gòn ngày 14 tháng 11 năm 2009
Vũ Trung Tùng
Phạm Ngọc Hiền trả lời: chưa có tiền để xuất bản, anh ạ !