Mỗi độ Xuân sang đời Mẹ tới hoàng hôn .
Đâu quên được thuở tay bồng , tay bế
Đâu biết chiến tranh , con ôm bầu sữa Mẹ
Uống ngọt ngào trong nỗi đắng cay.
Mùa xuân sang . Cứ mỗi chiều nay
Mẹ quét sân khi lá vàng mới rụng
Ước bé lại để được hờn , được nũng
Trong vòng tay mơn man...
Biết luật Tử - Sinh sao con cứ bàng hoàng,
Bởi một mai Mẹ ra đi mãi mãi.
Ai dạy con học khôn - bỏ dại?
Trên chặng đường mai sau.
Nhưng con tin !
Mẹ và muà xuân sẽ nối nhịp cầu
Cho con bước dù đi vào cái chết
Nguyện làm tấm bia quỳ không mỏi mệt
Trước mộ Người để tạ ơn sâu.
Nguyễn Hiếu