Bỗng một ngày em nhận thấy mình sai
lời sám hối muộn màng cay cay nơi khoé mắt
phút thờ ơ
những quan tâm nhỏ nhặt
em vô tâm
hờ hững mặc người.
Thời gian trôi
em khao khát nụ cười
những nhớ thương
giận hờn
trách cứ
trời biếng xanh em u sầu tình tự
xếp thơ buồn gửi gió về xa xăm....
Tháng mười hai
hoa mận trắng góc sân
mưa lấm lem
đêm nằm đêm thao thức
giá khi xưa đừng trẻ con chọc tức
biết sẻ chia và biết lắng nghe nhiều.
Dẫu muộn màng
trên bến vắng cô liêu
em sẽ buông những câu yêu ngày ấy
mong bên anh
tình ấm êm nồng cháy
lối em về trời hửng sợi nắng lên.