Lê Nguyên Phú bình bài thơ "Là Hiền" của Đinh Thu Hiền

.

LÀ HIỀN


Em đi bỏ lại Hà thành

Sài Gòn thừa nắng đành hanh tiếng cười

Ngỡ là chỉ một cuộc chơi

Ngoái lại sau thấy một trời phù vân

 

Đi xa rồi lại nhớ gần

Gần nhau thì lại thấy cần phải xa

Cái duyên con gái mặn mà

Đem ra phơi nắng vài ba cuộc tình

 

Vui một mình, khóc một mình

Nỗi buồn cắt khúc là thành cô đơn

Em đi mưa phủ Hồ Gươm

Sài Gòn bỗng thấy nợ vương một người

                                                                     Đinh Thu Hiền

Tình cờ đọc trên trang Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh, thấy có bài thơ: Là Hiền của nhà thơ Đinh Thu Hiền. Với dân ngoại đạo văn chương như tôi, cảm nhận đầu tiên đây là bài thơ hay, cả về ca từ, giai điệu, nội dung và logic câu chuyện. Bài thơ có ba khổ, riêng biệt. Khổ thứ nhất nói về người con gái chẳng hiểu vì lý do gì đó mà xa Hà Nội, để về đất Sài Gòn không mấy thuận lợi này:

Sài Gòn thừa nắng đành hanh tiếng cười.

Rồi khi nhìn lại, cuộc đời này có như không!

Khổ thứ hai như sự trải nghiệm, trong sự giằng xé diễn biến tâm lý nhân vật chưa hề được bình an.

Còn khổ thứ ba, như thể người trong cuộc đẫm trong nước mắt, nhưng tưởng chừng tận cuối nỗi cô đơn cùng cực ấy, đã lóe ra chút ánh sáng dẫu cho sắc màu chưa rõ nét:

Sài Gòn bỗng thấy nợ vương một người

...

Tôi có người bạn tên Thu, quê ở Hà Nội, rồi vào Sài Gòn công tác. Năm năm sau, cả nhà lại quay trở lại điểm xuất phát. Chẳng phải là, Ngỡ là chỉ một cuộc chơi đâu, vì khi vào trong này cứ ngỡ là sẽ định cư suốt đời ở vùng đất phương Nam, nhưng nào phải vậy.

Không nhiều nước mắt như Là Hiền đâu, nhưng với Thu, không thiếu sự khắc khoải, trống vắng và cái chính là sự thay đổi, cũng như tính đố kỵ của người mà cô đặt vào đấy niềm tin yêu kính mến nhất.

Chúng tôi vẫn chia sẻ nhau như những người bạn vong niên. Rồi sau khi đọc Là Hiền, bỗng dưng trong tôi cứ tràn ngập cảm xúc về thành phố mà tôi đang sống, và đã từng trải lòng  qua những trang viết:

Từ miền quê lúa vàng như trải thảm, về Sài Gòn chẳng được bao năm, nhưng tôi may mắn được chứng kiến bao điều diệu kỳ của thành phố này. Nếu trước đây có dịp đi ngang qua những dòng kênh đen, mấy ai dám hít thở tròn căng, thì bây giờ, mỗi khi nhìn ánh đèn đêm soi xuống kênh Thị Nghè, rồi chợt thấy những nụ hôn vội vàng của đôi bạn trẻ bên hàng cây, sao đẹp đẽ và đáng yêu đến thế! Những chiếc cầu, những con đường như làm cho thành phố xích lại gần nhau hơn với bè bạn. Và có ai hỏi, loài cây, hoa cảnh nào ghi dấu ấn ở thành phố này thì tôi trả lời ngay, hàng me xanh chắc chẳng ai lại không đồng tình, và còn nữa, hoa Hoàng Anh vàng rực rỡ quanh năm...

Dẫu cho còn bao điều chưa đẹp, nhưng sao trong tôi, từ nét mặt ngơ ngác của chàng thanh niên bên Thảo Điền, đến nụ cười rung rinh của cụ già bên ngã tư. Rồi bước chân chạy vội của cô tiếp viên xe buýt tưởng chừng như đang hối thúc mọi người nhanh chân đến với cái tốt bằng những điều đơn giản giữa đời thường, để thành phố mình ngày càng đáng yêu hơn trong mắt bè bạn, để mãi mãi cứ như thể "vui sao nước mắt lại trào" trong ngày vui vỡ òa khi chiến tranh chấm dứt.

Bài hát nào nghe quen quen đang phát trên loa công cộng, như nói giúp với ai những điều thầm kín nhất: "Sài Gòn mưa trưa, nắng sớm. Tìm cho ra ngôi quán êm. Hẹn nhau ngôi xanh như lá. Hẹn nhau trong nắng mượt mà"[1]. Vâng, tôi đã bắt gặp được ngôi quán thân quen, khuôn mặt thân thương của mình để hòa với niềm vui của cả người dân thành phố.

Ánh đèn đã sáng rực trên cầu Sài Gòn. Nhìn về hướng đường Trần Não - Lương Định Của, phố Đông đang chuyển mình, đợi chờ đón chào ngày mới.

Và từng mảnh vụn vỡ vụn của cuộc đời như thể rơi tõm xuống dòng sông...

Sài Gòn là vậy đấy. Vẫn nắng ấm, vẫn trải lòng ra dòng sông như tự thuở nào...

Thế là, Là Thu  ra đời. Xin cảm ơn nhà thơ Đinh Thu Hiền đã cho tôi được cảm nhận một bài thơ hay, để có dịp giới thiệu Là Thu với bạn đọc xa gần.

 

LÀ THU

Chẳng là một cuộc dạo chơi

Em về ôn lại khoảng trời ngày xưa.

Sài Gòn giờ nhớ tiếng mưa.

Chợt đi chợt đến như chưa bao giờ.

 

Hàng me vẫn lặng như tờ

Lá vàng như thể vẫn chờ chẳng rơi

Tiếc gì chút gió tháng mười

Mà sao chẳng thổi về người nhớ thương

 

Sài Gòn sao vẫn còn vương

Cà phê Dạ khúc con đường quen chân

Xa thì xa, mà gần vẫn gần

Trao nhau một chút tình thân gọi là

          Lê Nguyên Phú


[1] Lời bài hát: "Tình ca phố" của nhạc sĩ Quốc Bảo.


Phamngochien.com - 08:01 - 25/03/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận