Kí ức tháng năm (Xanh Nguyên - Bình Định)

Tháng năm bước ngang qua, cả khoảng trời thơ mộng rực cháy, chợt ùa về bao kí ức xôn xao, thứ cảm xúc khờ khạo ngập tràn khi thả hồn trôi theo những miền xa thẳm.

Tháng năm, tháng của những chùm kí ức ngọt lịm về mái trường, thầy cô và bè bạn như khúc nhạc vấn vương, neo đậu hồn tôi; những dư vị trong lành mãi khắc sâu và luyến lưu cảm xúc dâng trào với cái nắng xen cài trên lá mùa xanh; những suy nghĩ vu vơ, thơ ngộ chất chứa trong lá thư tình gửi bạn; cái đỏ rực như lửa níu giữ giằng giai của phượng hồng. Tháng năm về, một mình trước biển, biển xanh thẳm một màu bình dị, lắng lòng theo gió, sóng dập dờn êm ả vỗ bờ xa.

 Tháng năm về trên cánh đồng mùa vụ, mẹ ta thắt đáy lưng ong, sáng chiều tảo tần nuôi ta khôn lớn. Có con cua nào bồng con đứng đợi như bức phù điêu tạc hòn Vọng Phu. Bầy chuồn chuồn nghiêng mình trên tầng thấp và cả những tiếng ộp ộp của bầy ếch nhái râm ran khác nào giàn đồng ca gọi cơn mưa mùa hạ. Rồi cơn mưa rào cũng bất chợt ngang qua, lắc mình trên rặng tre già trước ngõ khiến cả họ nhà tre chao mình nghiêng ngả rồi cười như nắc nẻ. Góc vườn nhà, mưa cúi mình phả giọt ngắn giọt dài làm mướt mát luống rau mẹ trồng hôm trước, tươi tắn mấy chậu Sanh nội quý, nội chăm. Cạnh bờ giếng, giàn đậu đũa lim dim mắt biếc ngó ngơ sắc trời tươi mới, gật gù cảm ơn cơn mưa đến đúng thì. Bên hiên nhà ngập tràn lửa đỏ của hoa lựu tựa hồ những búp hoa đăng lập lòe khoe sắc.

Tháng năm về trên sân trường, có đám lá nào xao xác, cựa mình trăn trở khi chứng kiến thời gian chảy trôi vội vàng. Đâu đây trên những cành bằng lăng tím ngắt, lũ ve sầu bắt đầu dạo bản nhạc chia xa thấm đẫm tiếng khóc than da diết. Những tà áo trắng ngừng bay, tuổi thần tiên mơ mộng và bối rối đan cài trên mái tóc, phút ửng hồng khác nào quả chín đúng vụ khi ai đó bỏ vào ngăn cặp ta mấy dòng thư vừa ngỏ. Giọt nước mắt trong veo, lời tâm sự chân tình trong trang lưu bút mãi vẹn nguyên cùng tháng năm. Rồi có phút giây nào, ta bỗng gọi bạn một tiếng "anh" lạ lẫm, xuyến xang cõi lòng. Nét bút ai đưa trên áo trắng bạn hiền cứ cong oằn nhung nhớ...

Trong kí ức tháng năm của riêng mình, tôi vẫn nhớ như in một ngày đong đầy kỉ niệm: ngày tổng kết lớp. Trên nét mặt, ai nấy vui vẻ nói cười nhưng là để  giấu đi nỗi vấn vương chẳng thốt ra thành lời. Người sắp xếp bàn ghế, người bày biện bánh kẹo,... điểm tô cho ngày chia tay thêm một vài chùm phượng vĩ rực thắm cắm vào những chiếc lọ thủy tinh xinh xinh, vừa vặn. Bữa tiệc ngọt bắt đầu bằng những lời chúc của đại diện lớp, của cô chủ nhiệm rồi lan dần ra khắp lớp. Ai nấy đều muốn lưu lại kỉ niệm với thầy cô, bạn bè nên đã nói rất nhiều. Những giọt nước mắt ngọt ngào đan cài trong những câu thơ, bài hát dành tặng cho nhau. Cứ thế, tiếng sụt sùi, tiếng nấc nghẹn và những cái ôm vai bá cổ nhau thề thốt, hứa hẹn đủ điều mãi chẳng thể dứt.

Trong rất nhiều những cung bậc cảm xúc, tôi và người ấy lại chẳng thể nói nên lời. Mọi người trao yêu thương bằng lời nói, còn chúng ta lại trao nhau bằng cái nhìn chỉ hai đứa hiểu. Mối tình đầu vụng dại. Giá như cứ như thế này mãi? Chúng ta sẽ mãi là chúng ta, chung trường, chung lớp... Thế cũng đủ. Nhưng... người ấy lại rớm lệ và lặng thinh. Tôi chạnh lòng. Nghĩ vậy chứ tôi hiểu nên chẳng trách. Tôi chủ động vẹo đôi má lúm đồng tiền, nhúc nhích cái cười duyên của bạn thường ngày, cái cười hút hồn biết bao cô gái chung trường. Bạn nhếch môi cười gượng để tôi vui. Không sao. Mình còn cả quãng thời gian dài phía trước, cứ tin tưởng, chắc chắn sẽ có ngày mai tươi sáng. Cả lớp chụp hình lưu niệm. Người ấy và tôi cũng muốn lưu giữ những khoảnh khắc cho riêng mình. Bạn bè biết nên chẳng buồn trêu ghẹo. Còn tôi vẫn thấy e thẹn, khép mình. Mặc cho cả lớp tìm kiếm những khung trời lưu giữ kỉ niệm trên những thân phượng hay bác xà cừ cổ thụ, chúng ta ngồi giữa sân trường, dưới gốc cây bàng. Những câu chuyện thủ thỉ, những lời yêu thương cứ thế bắt đầu... Có ai đó nhìn thấy hai ta trong những tiếng cười lảnh lót, ánh mắt miên man ?

Rất nhiều tháng năm của thời gian cứ đủng đỉnh trải mình trong muôn hương khoe sắc. Để hôm nay, tôi của hiện tại đã trưởng thành dần lên từ cái tôi xưa cũ. Trong tôi chưa bao giờ nguôi kí ức một thời. Nó tựa hồ như mới hôm qua với vẻ chúm chím, e ấp, vướng vít chẳng rời...

                                                                             Xanh Nguyên


Phamngochien.com - 16:49 - 21/05/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận