Hồn tháp (Lưu Tấn Thành - Ninh Thuận)

 
Tháp hoang vu
gọi gió về đất trời ảo não
chết lặng
xương rồng nở hồn tôi lở bước
ngày tôi đi để lại bao nỗi sầu
tôi hoang mang bến đỗ bình yên
vỡ òa trong men đắng tình người
hỡi ôi! linh hồn tôi còn đó
tháp sừng sững cảnh đời muôn màu
cho tôi cô đơn bên sường nắng thơm
thoát trông mong bỗng u huyền
tháp đi tháp hiện mộng báo tin
cho tôi ấm cúng chiều đưa gió nhẹ
cho tôi hạt mưa nguồn yêu thương
tháp nghiêng mình từ thuở nao
những kì quan soi rọi chốn thị thành
tôi thơ thẩn lòng rạo rực bước đệm
hát bài ca về đất tháp “nắng ơi”
xua triền miên muôn người viếng thăm
lễ hội tưng bừng tháp đứng đợi
hát nữa đi tháp phẳng lặng

dăm năm nữa tháp vẫn muôn thuở
rơi thêm vài hạt chẳng có mây
ru thêm lòng người chờ mong
bóng tháp già tôi ở nơi đâu
thế hệ tôi khuất bóng dưới đồi sâu

đắp vung trời tôi hoạch định tương lai
tháp hiện lên rung rinh sắc màu
hội họa men theo đồi cát nắng
hát nữa đi tháp!
hát nữa đi tháp!
cho vơi đi nỗi sầu của tình yêu
cho tôi tâm hồn một người xa lạ
Ngọn tháp đẹp tựa vào hồn tôi.


Phamngochien.com - 17:34 - 17/02/2020 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận