HỒN QUÊ (Như Quỳnh)

Mùa thu đến. Ký ức về một bức tranh thu êm đềm và tĩnh lặng hiện ra trước mắt tôi. Đó là một con đường làng đầy ắp ánh trăng. Mặt nguyệt như đang tuôn trào tất cả ánh vàng êm nhẹ của mình xuống lòng tôi. Nó bao phủ tất cả: cây cối, nhà cửa, con người và cả con đường ấy. Những ngôi nhà ngói thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mơ hồ của đêm khuya. Tất cả đều như đang chìm vào trong giấc mộng. Cây cối im lìm. Đôi lúc chúng lại khẽ lay mình cùng hơi sương.

Và kìa !

Con đường sao mà trở nên ủy mị, đoan trang đến lạ thường ! Nó trông như làn suối tóc vàng mượt của cô thiếu nữ phương Tây vậy.

Chao ôi! Đẹp. Đẹp lạ lùng ! Đẹp đến nỗi tôi chỉ dám đứng lặng trong sân nhà mà nhìn ra chứ không dám khẽ động lên suối tóc ấy. Hàng râm bụt bên đường như đang ngủ rất say sưa. Những chiếc lá trĩu nặng khi gồng mình gánh lấy luồng sương đêm. Hoa của chúng cũng rũ xuống và thiếp đi đã lâu.

Cứ thế! Tôi ngẩn ngơ cùng con đường quê trong một tâm trạng vừa du dương vừa trong mát. Nó tinh khiết đến lạ thường. Tôi cứ ngỡ như mình đang lạc vào cõi tiên...

Bỗng nhiên ! Một, hai, ba, bốn, năm... chiếc lá vàng rơi nghe xào xạc, xào xạc, làm tôi khẽ giật mình ngoái lại đằng sau. Nhìn theo từng chiếc lá rơi với đôi mắt mông lung và, tôi bắt gặp một bóng đen đang từ từ tiến về phía mình. Thì ra là nội tôi, người đã mất khi tôi còn nhỏ. Khỏi phải nói lời nào tôi cũng đã biết tiếp theo mình phải làm gì. Tôi lặng lẽ bước vào nhà cùng chiếc bóng ấy mà trong lòng còn thổn thức, bùi ngùi đến là lạ.

Cảm giác ấy cứ luôn đeo bám mãi trong tâm hồn của một đứa trẻ. Và lạ thay! Càng ngày nó cứ lớn dần, lớn dần và lớn mãi trong tâm hồn ấy. Đó có phải là hồn quê của tôi chăng ?

 

NHƯ QUỲNH (Lớp 08NV)

 


Phamngochien.com - 20:08 - 06/01/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận