Lang thang lạc bước bên hồ
Đồi thông còn lại một mồ hồng nhan
Người đâu sao quá đa đoan
Bao nhiêu thương tiếc có hoàn lại không?
Bâng khuâng lòng xót xa lòng
Chiều không muốn dứt
Người không nỡ dời
Một mình nấm cỏ lẻ loi
Thở than tôi nắm tay tôi... Một mình!
Hồn thiêng xin hãy hiển linh
Cùng ta đàn tiếp bản tình trăm năm.