Sau những dại khờ của thuở ban sơ
Ta lại gặp nhau một chiều cuối hạ
Phượng cuối mùa vẫn còn da diết quá
Cứ bừng lên màu đỏ thắm thân thương
Không một tiếng lòng rơi rụng giữa thinh không
Ta lặng nhìn nhau như lần đầu mới gặp
Lửa yêu đương vẫn nồng nàn trong mắt
Có lẽ nào... hai đứa... vẫn còn yêu ?
Ta chỉ nhìn nhau dù muốn nói rất nhiều
Như không thể nồng nàn như thuở ấy
Một dòng sông không thể hai lần chảy
Nước mắt rơi rồi có chảy ngược về tim
Dòng sông cuộc đời ai biết nông sâu
Ta đánh mất nhau vì những điều không đáng có
Những điều giản đơn, tưởng chừng rất nhỏ
Giờ cũng muộn rồi, dù biết vẫn còn yêu...
Thảo Nguyên
(SV ĐH Văn Hiến)