Hạ buồn (Kiều Anh)

Hạ sang rồi, có đúng không anh?  Em cảm giác như thế. Vẫn là thói quen thường ngày, không làm gì thì lại online đợi... Dạo trước, một ngày em mở mail đến chục lần. Sau đó, mỗi ngày một lần. Thưa dần. Bởi em biết, mail em gửi đi hoàn toàn không có ngày hồi đáp.

Em gửi cho anh vì nỗi nhớ nhung không thể nào khỏa lấp. Em gửi cho anh sự cô đơn chồng chất, hằng ngày đè nén ngổn ngang trong lòng. Em giấu nước mắt vào những dòng mail tâm sự gửi đến anh, là nỗi buồn đau khôn tả, hay cảm giác cay đắng tột cùng. Yêu nhau bảy năm liền, anh ra đi quá đỗi đột ngột, em không thể về kịp lúc. Em từng hy vọng tất cả chỉ là một trò đùa dai nào đó trong ngày Cá tháng Tư, hay đó chỉ là cơn ác mộng mà em muốn bừng tỉnh bằng mọi giá. Càng lớn, em càng thấm thía được sự tàn khốc của việc chứng kiến những người mình thương yêu, từng người, từng người một lần lượt ra đi. Trong khoảnh khắc nào đó, em chỉ ước được gặp lại anh thêm một lần nữa, được nghe anh đọc lại bài thơ anh tặng em thuở nào:

"Đi cùng anh về quê

Sống một ngày bình lặng

Chỉ có gió và nắng

Với những vòm lá xanh"

Trong tâm trí em. Lững lờ, hư ảo, rồi mất hút.

KIỀU ANH


Phamngochien.com - 08:09 - 13/04/2017 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận