Đi tìm hạt tuyết trong tim (Lâm Ngân Bình - SV ĐHKHXH&NV TP.HCM)

 

Mùa đông miền nhiệt đới không có tuyết. Mùa đông ở miền Nam của một đất nước nhiệt đới càng không thể tìm thấy những hạt tuyết rơi. Đông được nhận dạng bởi những cái gió se buốt len lỏi vào cái nóng oi oi, khô rang. Ngày nắng hanh hanh, sớm trời mờ mờ sương lạnh. Đêm về đất trời rũ rượi, không khí se dẹp lại và giãn dài ra, căng đầy, tiềm tàng điều chi muốn bung tỏa.

Tôi cứ đi tìm bóng dáng hạt tuyết rơi trong những đêm triền miên giấc tuổi thơ. Bao mùa đông trôi cùng những ngày sau đêm giáng sinh mở mắt vội, tay quờ quạng khắp đầu giường mong chạm thấy món quà ông già Noel để lại đêm qua. Nhà không có lò sưởi như phương Tây để ông già Noel chui qua ống khói cùng một túi quà to. Bao lần, tôi rón rén mở toang cửa sổ để đón gió đông lùa vào, để ông già tuyết của tôi chui vào và mang theo những món quà.

Tôi vẫn đi tìm hạt tuyết rơi trong những khung trời cổ tích. Tôi tin rằng mỗi đêm giáng sinh luôn có cô bé bán diêm nào đó đứng nép co ro bên hiên nhà mình, sợ que diêm cuối cùng cháy hết. Vào mỗi đêm giáng sinh, khi tôi còn đủ kiên nhẫn với cơn buồn ngủ, chốc chốc tôi lại chạy đến bên cửa sổ tìm cô bé bán diêm cổ tích của tôi. Nếu gặp cô bé, tôi sẽ kéo tay cô vào nhà, đổi hết những que diêm của cô ấy bằng chiếc áo ấm của mình và những cây kẹo tôi hay giấu mẹ để dành trong ngăn bàn. Tôi sẽ hỏi cô ấy về những giấc mơ nơi thiên đường. Tôi sẽ kể cho cô ấy nghe những câu chuyện mà tôi đã được nghe. Tôi sẽ hỏi cô ấy tôi có ngốc lắm không khi mỗi lần nghe chuyện "Cô bé bán diêm" của Andersen tôi đều khóc, hỏi mẹ tại sao cô bé lại quá bất hạnh như thế.

 Nhưng tôi đã chưa bao giờ gặp cô bé bán diêm và nhận được quà của ông già Noel trong trí tưởng tượng. Cho đến mùa Noel lần thứ 18, có một ông già tuyết đã mang đến cho tôi một chiếc bánh kem có chú người tuyết đội nón thật xinh. Ông già Noel của tôi không mặc bộ quần áo màu đỏ, không cưỡi những con tuần lộc và cũng không vác  chiếc túi thật to chui qua ống khói. Nhưng tôi tin đó chính là ông già Noel của riêng mình. Món quà quý giá nhất tôi nhận được trong mùa đông ấy chính là Tình yêu. Món quà mà lúc ấy tôi vẫn chưa biết rõ tên, cho đến mãi bây giờ. Nhưng mùa đông miền nhiệt đới đã làm chú người tuyết không thể đứng vững thật lâu, chú chóng tan ra, hình hài chỉ còn lại màu kem trắng xóa. Có lẽ cái nóng ấy cũng làm ông già tuyết ấy không thể ở lâu bên cạnh tôi. Ông phải trở về nơi nào đó xa xôi đầy tuyết trắng. Hạt tuyết trong trẻo, tinh khôi trong trái tim ngoan tan chảy thành dòng băng giá cả tâm hồn.

Tôi không còn mộng mơ kiếm tìm hạt tuyết rơi. Tôi không còn say những giấc mơ cổ tích. Tôi tập sống thực tế. Nhưng lạ lẫm quá! Tôi vẫn yêu cổ tích lắm. Thi thoảng lén mình tôi chậm rãi tìm về tôi những ngày cổ tích...Tình yêu tinh khiết như hạt tuyết nhưng sao tôi không thể để nó trong tim. Tuyết trắng xinh muôn đời nay chỉ sinh sống ở miền giá rét. Còn tình yêu trong tôi là ngọn lửa ngùn ngụt cháy, lúc nào cũng muốn ôm trọn tất thảy nuốt chửng và thiêu đốt.

Mùa đông lần thứ 20, tôi ngồi bên ly cà phê đắng nhắm nháp những u hoài tuổi trẻ. Phơi lòng đón những ngọn gió đông cuối cùng, lạnh rát xương da. Tôi nghe cái lạnh tỏa ra từ trong cõi hồn tôi. Tôi biết tuổi 20 đã trót yêu thêm lần nữa hạt tuyết trắng trong và sợ nó lại tan chảy thêm lần nữa. Mùa đông lại đến và tôi chờ mong ông già tuyết trở về từ miền lạnh giá xa xôi. Tôi để thế giới trong tôi lạnh giá để giữ chân ông già tuyết, để ấp yêu hạt tuyết trong tim. Nhưng miền đất tâm hồn tôi có đủ lạnh, có đủ xinh đẹp bằng xứ sở trắng muốt ấy? Hạt tuyết sống được bao lâu trong đất nước tâm hồn tôi? Ông già tuyết có vì tôi mà từ bỏ thiên đường băng giá đến sống trọn đời chốn miền nhiệt đới đầy nắng gió? Ngọn núi lửa trong tôi lúc nào sẽ lại phun trào hóa vùng băng giá thành bình địa, nhấn chìm tôi trong biển nước...Tôi nỗ lực thuần hóa con tim hoang dại của mình. Tôi có thể chia làm hai nửa: nửa cho lửa, nửa kia cho băng tuyết. Tôi là ngọn lửa trót lỡ yêu vùng trời băng giá. Làm thế nào để tình yêu trong tôi vẫn nồng say mà ngọn lửa kia bớt hung tàn, không bùng cháy đốt trơ tàn mọi thứ?

Tôi nghe trái tim hoang dã mềm nhũn và ngoan hiền trước tình yêu, chỉ còn biết gật đầu khẽ "vâng!". Chỉ có giá băng mới làm dịu lại lửa nóng trong tôi, khiến tôi yêu bằng trái tim hiền hòa, điềm đạm, biết nghĩ suy, không điên cuồng nổi loạn. Chỉ có ông già tuyết của tôi có quyền năng mang cái lạnh giá hòa quyện để ngọn lửa vừa đủ ấm áp thôi. Tôi không ngại ngần để băng tan dập tắt lửa nóng, hai mặt đối lập hòa nhau thành dòng nước mát trong. Còn giá băng ơi, có thể vì tôi mà nguôi lạnh lẽo hay không?

 

LÂM NGÂN BÌNH


Phamngochien.com - 14:39 - 11/01/2013 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận