Về thương lại chỗ ta xưa
Ta về lại chỗ ta xưa
Tháng 5 phượng đã đơm mùa lên cây
Ve đi bịn rịn hạ gầy
Mắt chưa tiễn nắng đã đầy hoàng hôn
Sông quê mẹ giặt cánh buồm
Thuyền trăng mắc cạn trên vòm tre thưa
Quay trâu khép lại đường bừa
Về đâu hỡi lúa áo chưa ngậm đòng
Lũ càn qua ngõ thu đông
Sân quê rơm rạ ngửa lòng trêu ngươi
Rách vai dầu dãi đem phơi
Rơm còn đợi lửa bếp ơi…chưa chiều
Ta về lại chỗ ta yêu
Gánh xưa chừng vẫn còn nhiều long đong
Đường xưa như cũng hẹp lòng
Đi về trăm ngả vẫn không ngả dừng
Về thương mưa nắng quê nghèo
Mẹ ơi
Đất nước đã hồng
Đã xinh đã thoát khỏi vòng trầm luân
Cái cày thôi trước nông dân
Cái yêu thôi phải vướng chân cái nghèo
Hương quê thắm thiết ngọt ngào
Rằm trăng ngời sáng xua mù mịt đêm
Xinh em
Yêu khướt môi mềm
Tại nhân mưu sự mà êm ấm thành
Mẹ ơi
Đồng đã ngát xanh
Lúa như chửa buộm mà anh hoa mùa
Vì đời đội cả nắng mưa
Về thương dầu dãi sớm trưa quê nghèo
Ơn
Chiều đi chiều sắp xa chiều
Gánh về gánh cả những điều nhỏ to
Xinh em tối nghĩa câu hò
Chẳng toan ngữ điệu chẳng lo âm vần
Cuốc cày đang buổi thoát thân
Chẳng chân tay lấm vẫn hân hoan lòng
Thay trâu máy chạy đầy đồng
Hoá màu cả những gì không có màu
Ơn Người thay cuộc bể dâu
Ơn anh cuốc bẫm cày sâu giữ lề
Ơn em còn lúa còn quê
Còn tôi có lối để về với yêu
Phan Thành Minh