THÁNG BA VĨNH TẾ
Xuôi dòng Vĩnh Tế xênh xang
Tháng ba
Thoang thoảng mùi tràm. Tóc em
Sóng xô
Sóng bủa
Đất phèn
Mà phù sa vẫn tròn trèm
Ghé chơi
Cơm sôi từ thuở nào rồi
Mùi thơm gạo chín bồi hồi bay sang
Đồng hoang
Thôi kệ đồng hoang
Lúa ta sạ xuống...
Nước tràn chân mây
Rồi thì lúa sẽ lên cây
Chân mây hóa gạo, ắp đầy đồng hoang !
Nước tràn
Thì nước cứ tràn
Còn dòng Vĩnh Tế
Còn nàng... bên ta !
NGẪU CẢM MÙA ĐÔNG TỚI
Mưa nặng hạt
Không đủ làm tăng rét buốt đêm đông
Cái lạnh thấm qua những vết sướt lòng
Và ngấu nghiến một chuỗi ngày
Cay đắng
Thổi tất cả bay đi
Đường phố về đêm tĩnh mịch
Vắng hoe
Loáng thoáng tiếng chổi tre
Xào xạc quét đường...
Tôi bỏ lại thành phố sau lưng
Khi nó chỉ còn hai gam màu loang lổ
Sáng và tối. Tranh giành !
Quán vỉa hè sáng đèn đón khách
Bác xe ôm vẫn chưa về nghỉ
Cô hàng rong còn cất tiếng rao
Mà dòng người
Thì cứ đổ về đâu ?
Mùa đông khắc nghiệt
Chợt nhớ người ở xa có ấm
Chiếc áo cũ sờn vai mỏng mảnh
Cứ phong phanh giữa gió bấc tràn về
Nỗi buồn đọng thêm...
Ánh lửa le lói đêm
Làm sao bớt lạnh ?
Tiếng xe cót két ngoài đường
Ồ ! Cô hàng bông vẫn vất vả khẩn trương
Đi giao hàng cho kịp phiên chợ sáng.
Nắng đã hắt vàng khung cửa nhỏ
Ừ, thì trời đã...
Hừng đông.
CÓ LẦN EM BƯỚC QUA TA
Có lần em bước qua ta
Đôi chân nghe bình yên lạ
Câu thơ lấm lem bờ bụi
Hiện về như gần như xa.
Có lần em bước qua ta
Hồn nhiên gánh mùa thu nắng
Tóc huyền lẫn trong lòng phố
Thức cùng ta suốt đêm dài.
Có lần em bước qua ta
(Chỉ chợt bước qua thôi nhé !)
Ta biết rằng em đâu muốn
Vội chi bước qua đời nhau.
Có lần em bước qua ta
Ta chờ dáng em đường cũ
Cà phê ngọt cùng nỗi nhớ
Bay trong một thoáng phương hà.