CHÚT TÌNH CỎN CON
Một đêm tôi đã trót tình
Tặng em không ngại chút tình cỏn con
Bây giờ tình đã như son!
'Tình con" trao vội vẫn còn mong manh
Ngày xưa tình vội còn xanh
Giờ đây tình đã trở thành trăng sao!
Bao câu ân ái hôm nào
Giờ là kỷ niệm thuở nào bên nhau!
Ngoài kia mưa cứ âu sầu
Tìm em anh biết tìm đâu bây giờ.
Thôi thì ôm kỷ niệm thơ
Ôm em trong giấc mộng mơ ban đầu.
Hoàng Nguyên
Trở lại con đường người yêu năm cũ
Thấu nghe chăng!
Tiếng bước cô đơn của kẻ chung tình
Dấu cũ còn đây, người đà xa khuất
Sương hạt giăng bay, bóng ngã lan dài.
Nhớ những ngày khi vừa yêu mến
Những buổi đợi chờ từng bước nôn nao
Hàng cây đổ lá xôn xao ven ngõ
Nơi tên em đã ngự trị con đường
Một nữ hoàng trên vị trí tình yêu.
Me ven đường mấy lần thay lá
Đôi lứa mình cũng mấy lượt hẹn hò
Con đường kia đã chất đầy kỉ niệm
Hò hẹn mong chờ cho lối lạ thành quen.
Rồi một ngày tình yêu cách trở
Thì thầm bên tay, anh dặn dò phút cuối
Hãy đợi chờ anh trên lối nhỏ thân thương.
Anh đã về trên con đường năm cũ
Lối nhỏ còn đây, hàng me tây còn đó
Gió lạnh lướt qua cho lá úa bay đầy
Mưa bụi giăng giăng cho nỗi nhớ thêm nhiều.
Đêm từng bước trên con đường tình sử
Nức nở gọi thầm tên của người yêu
Kỉ niệm những ngày giờ đã xanh rêu
Em đã quên không còn nhớ nữa.
Quên con đường mình đã dắt dìu nhau
Quên buổi tiễn nhau quên phút tạ từ.
Có còn chăng kỷ niệm buồn hiu hắt
Một con đường đã mấy lượt thu sang
Trong lá me bay đèn khuya chớp sáng
Có kẻ nào đang lần bước tìm em.
Nguyễn Hậu Phương
BÍ MẬT CỦA LẶNG IM
Khi chưa quen nhau, anh là điều bí mật
Là nắng cuối chiều, hi vọng cuối mùa đông
Anh là gió phiêu du miền cát trắng
Có em rồi anh mới chịu dừng chân
Khi chưa quen anh, em là mình rất thật
Khóc và buồn chẳng phải giấu diếm ai
Em mỉm cười với hạnh phúc quá vô ai
Mà đôi lúc thấy lòng mình rất ngột
Cần tình yêu thương cần nhiều điều che chở
Cần một người để xóa lặng nỗi cô đơn
Anh chợt đến như cơn mưa đầu mùa rất lạnh
Nhưng chứa nắng hồng chứa hi vọng mong manh
Cho em biết khóc mỗi chiều mưa lạnh buốt
Thấy lạnh mình ngay cả lúc nắng lên
Khi quen anh em ép mình phải giả
Phải dấu lòng mình phải tỏ mặt làm ngơ
Phải gắt lên khi anh khẽ lỡ lời
Để rồi hối hận mà chẳng dám nói lời xin lỗi
Phải dấu anh những lời khó nói
Em cần anh và rất muốn yêu thương
Anh kiêu mình hay tại quá giống em
Cũng lặng im với những điều bí mật
Cũng một khoảng không với những điều hạnh phúc
Anh yêu rồi đâu phải nói ra đâu
TRỊNH THỊ THỦY