Chùm đoản văn 1 của Lê Hưng Tiến (Ninh Thuận)

1. NGÀY CONG ĐÊM

Vẽ tôi cái đồng hồ treo ngày cong đêm để thời gian có thể chuyển động tâm thức thời cuộc hoặc có thể len lỏi vào những sợi dây cót dây dưa thần kinh tích tắc tít mắt cho vô cảm lên mùa xanh ý tưởng không tượng. Những chiếc kim giờ phút giây như tiêm chích vào cơ thể đệm của ký ức tôi trào phọt từng khoảnh khắc trôi nổi ở ngã ba sông sa. Ai đã bỏ nhiều khoảng trống trên đầu tôi cái mũ chưa có bảo hiểm ngôn ngữ. Làm sao thời gian cho phép tôi sinh đẻ những con chữ để nhân danh đồng bóng một lũ chim lợn đã cắm tôi cái đồng hồ treo ngày cong đêm. Tôi phải sống bằng sự giả tạo thông qua bức họa khỏa thân của thiếu nữ chưa xuân đã mộng thì đông cũng vội vàng nét thon thon ở đỉnh đầu chái núi có khe sông đổ đòng đòng nước mắt. Cảm xúc ở đâu mà sầu đã lên cao cho lòng tơ không thơ với thẩn một chân chất của tao thơ thở! Biết sao đây cái đồng hồ như một định phận của con kiến lận đận tìm quên cái tên. Chú bé ngồi chò hỏ cặm cụi ước ao. Ai đó thả mớ bòng bong õng ãnh lên trời rồi dớn dác chạy theo thằng cuội cô mình nói vo viên hồn nhiên sủi bọt mép chữ nghĩa. Cô gái nào ném thia lia thìa lìa vào dòng suy tưởng hâm hẩm đầy sương khói. Chữ ký nào cho tôi trú ngụ ở trong ký tự một ông lão già nua tính đàn bà. Có ai bán lương tâm không để tôi mua về hâm chín sự vô cảm thần hồn. Nắng quái hay là nắng xiên khoai mà thần cảm hay phù thế chỉ là phím tơ ngẫu của rỗng và trống hênh tình người. "Chỉ lạ đôi khi em nghe thèm một tiếng người".

2. BAY BAY

Tôi đổ hoang bóng vào sự mờ nhạt của ly cà phê đen đắng đót phận người. Khua ai mà khuya lay lắt cả ban mai chưa ửng nổi màu hồng hoang. Có gì đâu sự réo rắt trong từng con chữ nằm doãi ra như con lật đật lật mỗi trang sách sệch soạc trắng những ý tưởng bâng quơ lạ hoắc. Buồn và rất buồn. Cô đơn và cũng rất cô đơn. Tôi lùng khùng dựng những cái đầu con chữ dậy, và đánh cho chúng tơi bời ý nghĩ vì cái sự rấm rứt ấy ăn lốn ngốn lồn lộn từng cá thể hô hấp như sợi dây tế bào treo giỏ hoa mắt. Có lẽ tối đây, ta sẽ phóng sinh một hơi thở của thơ thớ, để con chữ có thể tĩnh lại phần hồn của nó, chứ không thì sự no gió của chúng sẽ làm ta chao đảo quá...Dù gì ta cũng đã gác kiếm những bài thơ không cánh từ lâu lắm rồi...Hãy để chúng bay bay đi...Ta sẽ giữ chút gì rơi rớt sau những ngày sương còn sót tí ửng hồng trên môi mềm...

3. ĐỘC THOẠI

Ta đa mang vào khuya một bóng hồng muộn không có tên bỏ chợ dong duỗi những tháng ngày đen đủi. Ta phải nói thế nào cho vô thức tỉnh lại cõi ta này. Chần chừ gì nữa cái đã vô cớ một ai. Hãy đi qua lành lặn bất kể. Chứ mụ mị làm chi cho khờ khạo lĩnh xướng hõm sâu. Ta đáy lại rộng cho khỏng khong lên màu tăm tối lòng người. Ai vắt vẻo phần tinh khiết ban mai để khuya về khuy áo đầy cúc nhớ. Sự quên cũng lẫn vào hang hốc thần hồn. Ngày mới ễnh ương lên xanh mùa vạ đá. Đòng đong lên thơ đi. Rong rêu lên thơ đi. Và vầng thơ cũng tập đánh vần đi. Ta phải bõ công gánh chữ đem ra bảo tồn chợ đen tiếng nói đổi lại cái trống và cái rỗng nhà thơ đúng nghĩa. Ta sẽ là thơ của cái nhà đó. Và cái nhà đó không có lầu, không có xe, không có điện đèn gì cả. Cái nhà đó chỉ có mỗi bóng hồng thôi. Vì ta cần ăn sáng tạo mỗi đêm về. Và ta cũng muốn uống chút ưu tư của thơ thở...

.


Phamngochien.com - 04:34 - 28/09/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận