Chưa đủ lớn để mong mình bé lại (Xíu Kiệt)

Ngày ấy mình thật ngốc!Vô tình ngước nhìn...bắt gặp ánh mắt của nhau nhưng lại vội vã quay đi...má ửng hồng ...mỉm cười một mình.

Ngày ấy mình thật ngốc! Cứ đi học thật sớm, thật sớm vì biết rằng có ai đó phía sau đang đạp xe chầm chậm ...dõi theo..hát vu vơ một mình.

Ngày ấy mình thật ngốc! Nghe tiếng gọi nhưng lại giả bộ làm ngơ...nhìn vu vơ...rồi lại mỏi mắt tìm nhau giữa đám đông.

Ngày ấy mình thật ngốc! Khi mưa vô tình trút xuống những hạt mưa to và nặng trĩu, ngồi nhìn mưa qua khung cửa sổ lại buồn...lại sầu...lại nhớ về một ai đó.

Ngày ấy mình thật ngốc! Bạn ốm ...mình mua thuốc cho bạn nhưng lại không dám đưa tận tay vì mình ngại và sợ bạn ngại...rồi lén nhét vào ngăn cặp bạn...như lá thư gửi đi mà không địa chỉ của bạn.

Ngày đó mình thật ngốc!Nhớ hơn một người là biết mình thích rồi mà không chịu thừa nhận.

Nhưng...

Ngày ấy bạn cũng thật ngốc! Nhìn thấy mình mà không bước tới bện, đứng cạnh. Sao nhìn mình từ một khoảng cách xa thế?

Ngày ấy bạn cũng thật ngốc!Sao không đạp xe nhanh hơn, rồi chạy chầm chậm lại để sóng đôi với xe mình?

Ngày ấy bạn cũng thật ngốc! giữa đám đông ấy giá như bạn hãy cứ gọi đến khi mình chịu trả lời thì thôi!

Ngày ấy bạn cũng thật ngốc!Khi mưa rơi sao bạn không là giọt nắng ấm áp để sưởi khô trái tim mình?

Ngày ấy bạn cũng thật ngốc!Sao không biết khi luôn có một bờ vai nhỏ bé đủ để bạn dựa khi mệt mỏi?

Ngày ấy bạn cũng thật ngốc! Biết mình ngốc rồi mà bạn còn ngốc theo mình

Có lẽ...

Ngày đó cả bạn và mình đều thật ngốc! Nghĩ rằng cứ nắm chặt tay nhau, im lặng, ngày mai có qua, ngày kia có tới...chẳng bao giờ người ta có thể quên. Chẳng bao giờ người ta hết ngốc.

Thế nhưng...

Có một ngày, sẽ không là ngốc nữa vì mưa chẳng còn làm mình sầu...mình nhớ. Sẽ không còn cười vu vơ, không luống cuống khi chạm mặt nhau, sẽ không lo lắng cho ai, mỏi mắt tìm hình bóng ai nữa.

Bạn trách rằng:

Mình đã quên. Đâu có, mình vẫn nhớ nhiều , nhớ tất cả ấy chứ. Ngày xưa ấy...

Mình đã đổi thay. Lạ quá! Nụ cười mình vẫn nguyên vẹn vậy, giọng nói mình vẫn trong sáng như thuở trước mà.

Mình thờ ơ. Không! Mình đã rất quan tâm tới bạn và giờ vẫn quan tâm tới mọi người đó thôi.

Mình xa xôi. Mình ích kỉ. Mình vô tâm...

Bạn có biết:

Mình không hay quên. Chỉ là mình không muốn nhắc lại, sợ kỉ niệm-đã nằm trong quá khứ sẽ giống rêu trơn, vô tình khi níu vào sẽ trượt ngã-đau lắm bạn ơi!

Mình chẳng đổi thay đâu.Nhưng mình phải thích nghi khi cái ngày xưa ấy không còn nữa.Mình cũng chưa đủ lớn để dám nhìn thật lâu vào mắt bạn. Để không còn chạy đến bên bạn mỗi lúc mình cần...mình đủ lớn để biết ngày mai thức dậy mọi thứ có thể đã không còn như ngày hôm qua.

Và mình cũng không thờ ơ. Bởi thờ ơ chẳng khác nào khói lam chiều làm mình nhòe đôi mắt. Mình có quá nhiều bí mật muốn giữ cho riêng mình.

Mình không xa xôi, mình không ích kỉ đâu, chỉ là...mình không còn ngốc nữa!

 

                                                                                    Xíu Kiệt

 

Nguyễn Thị Thanh Ngân - (vào lúc: 09:05 - 05-27-2011)
hay thật!

Phamngochien.com - 09:10 - 14/05/2011 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận