Con bước ra khỏi ngôi trường đại học
Cầm tấm bằng hạng ưu đi những bước vào đời
Gõ cánh cửa nhân tài gặp nụ cười nửa miệng
Gõ cánh cửa nhân tâm nghe xa xót phận người
Đành quăng đời mình lê la phố chợ
Đối diện với nợ nần cha yếu mẹ đau
Biết nước mắt không lau mềm số phận
Con đi tìm cơm áo phía cơn đau
Thương con lắm con yêu ơi, ba biết
Những nhọc nhằn ,tủi hổ bám bên con
Ba bất lực nhìn con mà nước mắt
Cứ dâng lên buốt nghẹn chảy vô lòng
Ba vẫn biết mưu sinh là bất kể
Nhưng vẫn buồn sự học dễ chi đâu
Thương con mắt đã thấu cùng dâu bể
Mà đôi chân giằng níu những cơ cầu
Ôi, đất nước cơn vặn mình lớn dậy
Những đổi thay chưa dễ được sắp bày
Nên phí phạm là điều không thể tránh
Nhiều lúc buồn chẳng biết trách ai đây?...
Thôi con ạ, lẽ đời con phải thấu
Khi ta qua cửa hẹp phải nghiêng mình
Chim ưng dấu đường bay nơi cánh bão
Đợi trùng phùng vận hội thỏa khát khao!