Chiều, giã biệt và tôi (Trương Đình Phượng - Nghệ An)

Biết nói gì với người chiều nay
Khi phố buồn hơn một tàn thuốc rụng
Rã rượi tay vàng
Lời yêu ám tàn vị khói!
Ừ thì vậy
Chia tay
Có gì đâu
Nhẹ nhàng như việc đánh răng buổi sớm
Mà sao bỗng nặng nề
Như mái nhà gầy mòn 
Trước trận cuồng phong!
Biết nói gì với người chiều nay
Bàn tay bội phản bàn tay
Ký ức như cánh hoa chết dần thung lũng vắng
Và gã chăn cừu ngồi ai điếu loài mây!
Chừng như phố 
Cũng rưng rưng muốn nói
Mà những khung cửa tâm hồn
Cứ khóa chặt khoảng trời riêng...
Người im lặng quay đầu
Tôi lặng lẽ nhìn theo
Chiều
Đổ cơn tự kỷ xuống con đường!

 


Phamngochien.com - 17:07 - 02/07/2016 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận