Chỉ mình em biết (Trương Thị Thu Thanh - Phú Yên)

Khi tiếng ve gọi hè. Biển ồn ào từng đọt sóng nhô cao. Mùa hè về nhưng lao xao cõi lòng. Em nhớ ngày xưa trên cát trắng. Mùa hè này em lại vắng anh. Anh rất gần như quá đỗi xa xôi. Mùa nắng chát biển mặn đắng trên môi. Một tiếng khó. Hai tiếng khó. Ba tiếng khó. Rồi tất cả cũng qua thôi em. Nhưng chữ hiếu đã chia cắt tình ta. Em nặng gia đình và anh cũng thế. Biển chiều nay vẫn hát. Hát những giai điệu thật buồn. Như tiếng vọng trở về cố hương. Xa anh rồi biển một đời vẫn hát. Tiếng hát bay xa. Tiếng hát bay cao. Đi đến những miền đất thẳm. Nơi ấy chỉ có riêng anh và em. Nơi ấy chỉ có riêng em và anh. Không một tiếng chê hờn xã hội. Đã một đời chồng vẫn được nhận tình yêu. Người trai trẻ té toạc tiếng dư luận. Mang trong mình ngọn lửa hừng hực cháy.

 Khi màn đêm trở về nơi đất mẹ. Nước mắt mẹ cha anh quặn thắt tâm can. Rời xa em để trọn đạo hiếu. Đã làm người lấy chữ hiếu đi đầu. "Trai thời trung hiếu làm đầu/ Gái thời triết hạnh làm câu trau mình". Ôi kỷ nguyên của thế kỷ 21, vẫn còn in dấu ấn Nho giáo. Một nước mắt gởi cho anh. Một nước mắt gởi cho em. Một nước mắt gởi cho biển. Nụ cười dài em trao tặng cho những ai buông lời cay độc. Trách người hay trách đôi ta. Trách miệng người hay trách lòng cao cả. Sự bao dung chưa đủ lớn ở một người. Có trải qua mới thấu hiểu người ta. Con gái nào không ước ao hạnh phúc. Cảnh chia tàn ai có muốn nhận lấy. Nước mắt chảy xuôi của một đời mẹ cha.


Phamngochien.com - 07:55 - 17/03/2017 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận