Bởi có những mùa đi tìm cuộc sống (Nguyễn Đặng Tường Vi)

Có những mùa non nớt đã đi qua
Ta ép vội ánh nhìn của người vào trang sách còn chưa học thuộc
Chiếc lá thuộc bài ngày nào xanh thắm
Giờ úa vàng, vụn vỡ 
mãi chưa ép được vào tim.

Có những mùa nước mắt đã đi qua
Khi trái tim mình ăm ắp những vết thương
tưởng chẳng bao giờ vá lành được nữa
Ta bắt gặp ánh nhìn dịu dàng khuất sau xa mờ khoảng cách
Chợt thấy vết chỉ vá tim chỉ còn là vệt khói vô hình.

Có những mùa ta đi tìm chân lý sống cho riêng mình
Thấy thế giới rộng, dài và sâu thẳm
Những thất bại và thành công nối nhau trôi qua cuộc đời như đoàn tàu trăm toa tít tắp
Chân lý tưởng chai sạn rồi bỗng một ngày bừng lên trong tim.

Có những mùa ta thấy lại mình ngày xưa với chiếc lá thuộc bài chỉ còn là nắm bụi
Ta bắt gặp cái đau đáu nhìn từ xa mờ ký ức
Và nhận ra tình yêu chỉ là vệt cắt ở một thời điểm nào trong quá khứ
Đã qua rồi thì mãi mãi chẳng cắt được lần hai chỗ vết thương nay đã liền da.

Có những mùa ta thấy chơi vơi vì thiếu một ánh nhìn của nhân ảnh nào xa ngái
Cuộc sống như mái nhà rộng lớn
nhưng không có chỗ dừng chân cho những viễn khách thiếu một bậc thang để vin vào
Ta thè lưỡi nếm nước mắt ngày ta qua đau khổ
Chẳng có vết thương nào liền da sau khi đã cắt vào quá khứ
Rồi biết chơi vơi cũng là dưỡng chất nuôi lớn con người.

Bởi có những mùa chiếc lá thuộc bài đã nát vụn rồi nhưng bụi vẫn bay vào mắt cay xè
Ta lớn lên từ cái dụi mắt gạt đi nỗi nhớ một đôi mắt chỉ dám ngoái nhìn.


NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG  VI

 



Phamngochien.com - 19:16 - 20/01/2010 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận