Bằng lăng tím (Hoàng Thị Hương, cựu SV Ngữ văn K08 - ĐH Văn Hiến)


"A! Bằng lăng tím nở đẹp quá!" Nó reo lên làm cả lớp giật mình, rồi tay Nó chỉ về phía cuối sân trường nơi có cây bằng lăng mới nở hoa. Nhưng rồi, khuôn mặt Nó bỗng nhiên buồn đến lạ. Nó chợt nhận ra rằng "Mùa hạ về là Nó phải chia tay với lớp, chia tay thầy cô và mái trường thân yêu mà Nó đã gắn bó suốt ba năm trời."

Ngày mới đặt chân vào trường biết bao bỡ ngỡ khi xung quanh Nó là biết bao bạn mới. Nhưng chỉ chưa đầy một tuần học Nó đã quen và biết tên tất cả mọi người trong lớp. Bởi với Nó có thêm một người bạn là có thêm một niềm vui.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà 3 năm học cấp III của Nó trôi qua như một làn gió nhẹ. Tuổi học trò của Nó ắp đầy sự yêu thương, đùm bọc của bạn bè, thầy cô và cả khoảng sân trường - nơi có những cây bằng lăng tuyệt đẹp.

Hồi còn học lớp 10, 11 Nó cùng tụi bạn thường đóng quân dưới tán cây bằng lăng mỗi khi hè về để thi nhau nhặt những cánh bằng lăng tím mỏng manh ép vào trang vở học trò. Những tiếng cười trong veo hòa lẫn vào khúc nhạc mùa hè của những chú ve càng làm tăng thêm nét ngây thơ, trong trắng của tuổi học trò. Và trong những trái tim non nớt của những cô cậu học trò, hoa bằng lăng nở, hoa phượng nở là đồng nghĩa với việc tụi Nó được nghỉ học, được thực hiện những ước muốn mà bấy lâu nay tụi Nó thường ấp ủ. Nhưng năm nay, Nó thực sự không muốn mùa hè đến sớm. Bởi vì Nó còn nhiều điều chưa nói với lớp, còn nhiều cái chưa biết về con nhỏ bạn thân, về cậu bạn cùng bàn... hay nói đúng hơn là Nó không muốn xa cái tập thể 12C siêu quậy, nổi tiếng nhất trường mà Nó đang chung sống. Nó tự nhủ lòng mình, sao bây giờ bỗng dưng Nó thấy tất cả mọi người trong lớp ai cũng đáng yêu, đáng quý đến như vậy. Và trong sâu thẳm trái tim mình, Nó thấy yêu lớp vô cùng! Nó muốn nói thật nhiều với lớp, tâm sự thật nhiều nhưng những cuốn lưu bút mà bạn bè truyền tay cho Nó, Nó không thể viết nên lời. Hình như có cái gì đó đang xát vào trái tim Nó rất đau, Nó thấy sống mũi mình cay xè. Nó tự hứa với lòng là không được khóc nhưng sao nước mắt Nó rơi càng nhiều. Nó thật sự không muốn chia tay mọi người. Nó muốn được sống mãi bên bạn bè và mái trường thân yêu này. Mặt dầu Nó biết cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn nhưng Nó mong sao cuộc vui này sẽ kéo dài mãi mãi để những tháng năm học trò được sống trong tình cảm bạn bè, sống dưới mái trường này mãi.

Đang ngồi dưới tán bằng lăng miên man suy nghĩ thì giọng Nói gấp gáp chen lẫn tiếng nấc của con nhỏ bạn thân làm Nó giật mình "N ơi! Thằng T lớp mình mất rồi, từ tối qua đến giờ mà chưa tìm thấy xác" "Trời ơi!" Tiếng Nó thốt lên to đến nỗi mọi người xung quanh đều hướng về phía Nó. "Sao mày đùa ác thế hả L? Mày có biết tao đang rất buồn không?" Nhưng Nó quay lại và chợt nhận ra sự đau đớn trên khuôn mặt nhỏ bạn thì Nó mới tin rằng đó là sự thật. Nó không còn nhìn thấy gì nữa, mọi thứ xung quanh Nó bỗng dưng tối xầm lại. Đó là cú sốc quá lớn đối với cuộc đời Nó. Chỉ còn 10 ngày nữa thi, 10 ngày nữa để cho những cô cậu 12 như Nó ra trường để thực hiện những ước mơ, những hoài bão, được đi trên con đường mình lựa chọn. Vậy mà...! Lớp Nó phải đau đớn chia tay sớm với một người bạn, với một người ra đi mãi không trở về. Nó muốn gào, muốn khóc thật to để vơi đi nỗi đau đang xé nát con tim nhỏ bé của Nó nhưng Nó không thể làm được. Nó nấc lên những tiếng nấc nghẹn ngào, đau đớn. " Tại sao, tại sao ông trời lại quá bất công đến như vậy ? Sao ông nỡ cướp mất đi người bạn của chúng tôi". Nó thấy mọi thứ xung quanh Nó đều im lặng đến đáng sợ, lớp Nó giờ đây suy sụp hẳn. Nó không còn thấy tiếng cười nở trên môi mọi người nữa. Nó buồn, lớp buồn và tất cả đang đau đớn.

Cú sốc đó làm lớp Nó xuống dốc hẳn. Thầy cô lo lắng cho lớp Nó về kỳ thi tốt nghiệp sắp đến gần. Nếu cứ kéo dài tình trạng này thì e rằng... Nó không muốn chứng kiến tình trạng này kéo dài thêm nữa. Nó quyết định làm một việc gì đó cho lớp.

Và cơ hội đã đến, hôm ấy trong tiết sinh hoạt lớp, một giọng nói ở cuối lớp bỗng cất lên làm mọi người ngạc nhiên đến vô cùng, Nó dõng dạc bộc bạc lòng mình: "Các bạn à, N biết bây giờ mọi người đang rất buồn, đau đớn vì phải chia tay sớm với một người bạn. Nhưng các bạn có biết rằng, điều tốt nhất mà chúng ta nên làm bây giờ là phải cố gắng học tập cho tốt để vượt qua hai kỳ thi tốt nghiệp và đại học. Mỗi một chúng ta - 45 thành viên còn lại của lớp sẽ học thay cho phần của T- cho người bạn đã khuất của chúng ta. Có như vậy ở nơi đó T sẽ thấy thanh thản và bình yên" Nó vừa Nói xong và ngồi xuống, thì dường như có sự thay đổi bất ngờ đối với mọi người trong lớp. Các bạn đã hiểu điều Nó nói. Các bạn đã tìm lại được nụ cười bởi tất cả hiểu rằng tưởng nhớ đến một người không phải chỉ có khóc hay đau đớn mà còn phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Nhìn thấy mọi người như vậy, Nó thấy hạnh phúc và sung sướng đến Vô cùng. Nó cầu mong mọi hạnh phúc sẽ đến với tất cả mọi người trong lớp Nó, tất cả sẽ được bình an, bình an trong cuộc sống và bình an trong tâm hồn. Và ở nơi đó xa xôi kia người bạn của Nó sẽ bình yên.

Những cánh bằng lăng vẫn đu đưa trong gió, tím ngắt cả một khoảng sân trường, như đang nhắn nhủ với Nó một điều "N ơi, hãy tin vào mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua và bình minh sẽ mang những tia nắng ấm áp tới".

Nó bỗng thấy hôm nay bầu trời đẹp vô cùng. Mọi vật xung quanh Nó dường như tỉnh giấc sau những tháng ngày ngủ quên. Và nụ cười đã nở trên môi tất cả mọi người ở lớp Nó giờ đây đã lấy lại tinh thần để sẵn sàng cho một cuộc đua mới - một cuộc đua vì hạnh phúc ngày mai. Với cành bằng lăng tím trong tay, Nó khẽ cất lên "Buồn ơi ! chào mi nhé!".


Phamngochien.com - 02:13 - 27/03/2014 - Bài của văn nghệ sĩ          

Gửi bình luận